Mắt nó mở to đến mức đau rát, nhưng chính bản thân nó bây giờ cũng không biết phải nhắm lại như thế nào nữa. Duy mở mắt, ánh mắt miên man nhìn nó. Cậu nói khẽ, giọng hơi khan
-Nhắm mắt lại!
Nó lập tức nhắm mắt lại, Duy lại tiếp tục nhưng tiến sâu hơn. Dùng lưỡi tách môi nó ra, cảm giác ấm nóng khó tả cứ lan tỏa trong miệng, nó muốn đẩy cậu ra, cho cậu ăn mấy cái tát nhưng cơ thể lại làm ngược lại. Nó chỉ biết khóc thầm, cái đồ phản chủ! Đến lúc tưởng như hết oxi để thở, Duy buông nó ra, nhưng chỉ ở môi, cậu vẫn ôm nó. Mặt nó ửng đỏ lên, cố thở lấy không khí. Trông bộ dạng nó rất buồn cười, Duy cười tít mắt, một cách thoải mái.
-Dê xồm, biến thái!
Nó đấm Duy một cái rồi đẩy cậu ra, cậu vẫn cười ha hả lên, mặt nó càng đỏ ửng hơn.
-Em đừng giả vờ, lúc nãy ôm tôi chặt lắm mà
-Do cậu dụ dỗ tôi, ảnh hưởng tâm hồn trẻ thơ của tôi lắm rồi nha.
-Hử? có mà tâm hồn bà già thì có.
-Đồ dê cụ
-Thôi đừng chối nữa, thích thế mà
-Không thích
-Em có
-Không có
-Có
-Không
-Có
-Không
-Thích hay không cái gì thế?
-Không phải chuyện của anh – đồng thanh
Lâm mở cửa phòng nó nhảy vô nhiều chuyện, thì bị tạt một ca nước lạnh, nhún vai rồi bỏ về phòng.
-Lúc nãy còn cho cậu ngủ dưới sàn, giờ thì ra sân mà ngủ
-Thế à? – Duy nhướn mày
-Thế đó!
-G9 em, buồn ngủ quớ
-Đi luôn đi, đồ biến thái.
Duy hướng mắt ra cửa, nhưng lại bước tới giường nó, nằm phịch xuống, ngủ! Dám ôm con thỏ bông của nó nữa, tên này to gan.
-Ê! Cậu có biết cậu đang nằm ở đâu không.?
-Giường em, sau này sẽ là giường tôi thôi
-Cậu nói thế là sao, đi xuống cho tôi ngủ mau!
-Em biết không, giường này ột người ngủ, nhưng lại tới hai người, làm sao đây?
-….
Nó hóa đá, cứng đơ, cứng ngắc. Duy bật cười, ném con thỏ bông cho nó, lấy gối làm vạch phân cách, gác tay ngủ. Thấy cái “cục đá” cứ đứng đó, Duy đành kéo nó xuống, cậu nằm cách xa nó ra. Nó nằm đó, nhắm mắt mà tim vẫn đập như trống. Nhớ lại lúc nãy, nó cười nhẹ, dần chìm vào giấc ngủ.
Cậu xoay người lại, nhìn gương mặt đáng yêu thở đều đều, như vậy sao mà cậu ngủ được. Mái tóc nó rũ xuống, cậu vén lên ra sau tai, nhéo nhéo cái mũi nó mà cậu lại cười. Ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cậu vẫn chưa thể ngủ được.
Khoảng nửa đêm, cậu thấy tay nó mò mẫm xung quanh, vứt hết đống gối ngăn cách, luôn miệng nói
-Thỏ ơi, thỏ…
Thì ra con thỏ bông của nó đã ở dưới đất bên kia, định là đứng lên lấy cho nó, nhưng tay nó vừa chạm tới người cậu đã ôm chặt lại. Cậu còn thấy nó khẽ mỉm cười, chắc trên giường này chỉ có cậu và con thỏ đủ ấm, nên nó không phân biệt được. Đối với cậu, thế này càng tốt.
Sáng, chim hót nghe vui tai, cơn gió nhẹ làm rớt vài chiếc lá đã úa màu, thảm cỏ ướt đẫm sương đêm, trong căn phòng tràn ngập màu xanh biển. Có người con gái khẽ cựa mình, ôm chặt hơn “con thỏ” của mình, chàng trai cười, nụ cười mang sự hạnh phúc.
Nhưng chẳng có gì là mãi mãi.
-A A A A A!
Chim chóc sợ quá bay hết, cái ly mà anh Lâm đang cầm cũng nức luôn, Có thể nói tiếng hét của nó có sức công phá khá gê gớm.
-Vy, em có sao không? – Phong với Long lo lắng gõ cửa
-Em…không sao, chỉ bị té giường thôi
-Xuống ăn sáng đi em.
-Dạ
Ui da!!
Ngay sau khi ngoan ngoãn dạ vâng, nó đạp thẳng Duy xuống đất, mắt lườm lườm cậu, nó chạy như bay vào WC, Duy thoáng thấy mặt nó đỏ, có lẽ nó nhớ chuyện tối hôm qua. Duy gọi cho người làm ở nhà mang đồ và xe tới, sắp đi học rồi.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Long, anh vẫn còn lo lắng cho nó nên đứng đợi, và điều anh đoán là không sai chút nào. Duy bước qua anh, đi xuống nhà lấy đồ. Long kéo tay cậu lại, hất hàm hỏi.
-Sao cậu lại từ trong đó ra?
-Tôi ngủ ở đó tối qua.
-Cậu không nhớ gì sao, cạnh tranh công bằng, cậu đi đường hơ tắt rồi đó.
-Cạnh tranh công bằng, cũng là cạnh tranh, anh không chủ động, thì thua.
Cả hai chỉ muốn lao vào xé xác người đối diện, nhưng nó bước ra.
-Cậu còn ở đây làm gì, không đi học sao?
-Đi chứ!
Duy cười với nó, nụ cười tắt ngay khi nhìn Long.
Nó cùng cậu xuống, Phong ngạc nhiên nhìn cậu, nó hiểu nên nói ngay.
-Cậu ta ngủ ở đây tối qua, trên sofa!
-Ừ, ăn nhanh còn đi học.
-Em đi học luôn đây.
Duy chuẩn bị nhanh rồi đi theo nó, hình như nó cố tránh cậu.