Edit by Triệu ViuỨng Thương Lâm cứ như vậy nhìn cô, hai mắt đen sâu hút không thấy đáy, tựa như sáng sớm đột nhiên nổi lên gió đêm, quấn lấy cô, nhưng cô lại trốn ở trong tòa nhà cao tầng, chặn ngọn gió mãi không dứt ấy ở ngoài cửa sổ.Ứng Bạch không phát giác ánh mắt của anh, một mình uống cạn, định rót thêm một ly nữa, nhưng chai rượu đã bị anh giật khỏi tay, Ứng Thương Lâm rót cho cô nửa ly rồi dừng lại, giọng điệu như bình thường, hỏi: “Vậy thì sao không về nhà, đã giàu sang còn không về, khác gì áo gấm đi đêm.”“Sợ mấy người được thơm lây từ tôi.” Ứng Bạch nhếch một bên lông mày.
“Càng huống hồ là do tôi tự đi, còn quay về làm cái gì.”“Lòng dạ cô đúng thật là sắt đá” Ứng Thương Lâm cười, đặt tay lên đáy ly rượu, lắc nhẹ rồi nửa thật nửa giả đáp lại.Nghe vậy, Ứng Bạch thất thần một lúc, rồi mỉm cười, đôi mắt cũng cong như vầng trăng khuyết.Cô cười rất ngọt ngào và xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót khi nhìn thấy, giống như bóng trăng phản chiếu trên mặt nước, thật trọn vẹn, nhưng vừa chạm vào đã tan vỡ.Sau đó, hai người họ càng nói chuyện ít hơn, thay vào đó uống càng ngày càng nhanh hơn.Đều nói khi tâm sự nặng nề thì không thể uống rượu, không bao lâu Ứng Bạch đã có dấu hiệu say xỉn.
Thực tế, cô không tham gia nhiều sự kiện xã, tửu lượng cũng không tốt như vậy, nếu muốn chuốc say Ứng Thương Lâm cũng chẳng qua là vì bị ấn tượng về anh ở thời niên thiếu, thanh cao mà không giỏi uống rượu, làm ảnh hưởng sâu sắc nên mới đưa ra phán đoán sai lầm.
Còn chưa chuốc say được anh thì bản thân cô đã say đến líu lưỡi rồi.Ứng Thương Lâm đi thanh toán rồi quay lại, chỉ thấy khuỷu tay cô đang chống trên bàn, chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cô ép thành hai cằm, gương mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng như bị thiêu nóng, không có nửa điểm giống một nữ minh tinh đang nổi, ngược lại lại có chút ngốc nghếch vô cùng.Anh thở dài bước tới tính đỡ cô dậy, vừa đến gần, Ứng Bạch liền như tỉnh cơn mê, vội vàng rút tay chống cằm lại, đẩy anh ra.Tiếc là cô không đủ sức để đẩy anh ra, ngược lại là bản thân tự mất thăng bằng, nghiêng sang một bên.
Ứng Thương Lâm nhanh chóng đỡ lấy cô, để cô nửa dựa vào người mình.Ứng Bạch mặt mày nóng đến phát hoảng, dựa vào eo và bụng của Ứng Thương Lâm, không nhịn được dán người vào chiếc áo sơ mi mát mẻ, giống như mèo con chó con dụi vào, rồi lại cọ cọ.Ứng Thương Lâm không ngờ tới chuyện này, anh cười khổ muốn kéo cô đứng thẳng lên để xem thử có say quá không, nhưng vừa đưa tay ra đã cô đã nắm chặt lấy, lòng bàn tay nắm trọn lấy ngón trỏ của anh, khẽ lắc nhẹ.Anh nói chậm lại, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?” Giọng điệu của anh vô thức dịu đi, giống như hạt cát phơi nắng cả ngày, hơi khàn khàn và ấm áp.Nhưng người say không nghe được, Ứng Bạch lẩm bẩm điều gì đó, rồi lại bắt đầu cọ loạn lên, hơi thở vô cớ phả vào eo và bụng anh, một cơn tê dại đột nhiên leo lên thắt lưng anh.Ứng Thương Lâm ôm chặt con mèo say đang hơi đau đầu, cúi xuống muốn nghe rõ cô đang nói gì, nhưng khi đến gần rồi, cô lại không nói chuyện nữa.“Có chuyện gì, nói cho tôi biết, được không?” Anh kiên nhẫn dỗ dành.Ứng Bạch sững sờ không lên tiếng, thật lâu sau, nhịn không được ợ lên một hơi toàn rượu, sau đó bèn lấy hai tay che miệng, dáng vẻ sợ hãi, đôi mắt ướt như nho đen quay sang nhìn anh.Ứng Thương Lâm gần như muốn bật cười, nhưng anh kìm lại được, anh cúi xuống, nắm lấy bàn tay vẫn đang bịt chặt miệng của cô, định kéo ra nhưng cô lại không chịu.
Ứng Thương Lâm sợ làm đau cô, đành thả lỏng nhưng không buông hẳn tay, cứ như vậy ôm cô mà dỗ dành: “Đừng sợ, tôi sẽ không cười em đâu.”Ứng Bạch nhìn anh chằm chằm một lúc, chậm rãi chớp mắt, lông mi khẽ rung rồi rủ xuống, dường như đang cố gắng xác định xem những gì anh nói có đáng tin cậy hay không, cuối cùng cũng buông tay ra, lẩm bẩm bằng giọng không to hơn tiếng mèo kêu bao nhiêu: “Không được nhìn.”.