Edit by Triệu ViuỨng Bạch nhìn dì Đào đang cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về em trai trên danh nghĩa của mình, nhưng bắt gặp một ánh mắt.
Cô nhìn sang chỉ thấy vẻ thờ ơ ẩn hiện trong mắt cậu.Thờ ơ trước niềm vui và sự ấm áp của khung cảnh này.Lông mi Ứng Bạch khẽ nhúc nhích, để lại một bóng mờ mờ dưới đôi mắt.
Cô cụp mắt xuống để che giấu nụ cười bất chợt.Giống nhau nha, có chút thú vị.Bữa cơm này diễn ra suôn sẻ, hai người lớn vội vàng gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ, bày tỏ tình cảm đúng lúc, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng bật cười, có hơi ngượng ngùng.Dáng vẻ này ở trước mặt hai đứa trẻ khó mà giấu được, thật sự là phòng ở cũ lửa cháy.Ứng Bạch ngay ngắn ăn xong bữa cơm này, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ăn canh thì ăn canh, không có biểu hiện khó chịu chút nào.
Em trai được hời của cô cũng giống vậy, ăn rất chuyên tâm, căn bản không có bày ra sắc mặt gì.
Chắc vì tuổi còn nhỏ nên ăn cũng nhanh một hơi hai bát cơm rồi đặt đũa xuống.Ứng Thiên Thường chắc cũng sợ cậu ta xấu hổ nên cho cậu ta ra ngoài chơi với vẻ mặt yêu thương, nói rằng con trai thì nên hiếu động hơn.
Đứa bé kia cũng rất ngoan ngoãn, còn biết nói câu: “Chú và mọi người ăn từ từ” mới ra khỏi cửa.Ứng Bạch gắp thêm mấy đũa, cảm thấy ăn quá nhiều, thân trên ngồi đàng hoàng nhưng thân dưới bị khăn trải bàn che lại, không khỏi có hơi khó chịu.
Một cái chân rời đất, không ngừng đung đưa, buồn bực dùng đế giày cọ cọ xuống mặt đất xi măng thô ráp.Chắc là tiếng động bị Ứng Thiên Thường nghe thấy nên quay đầu lại nói nhỏ với cô: “Nếu ăn no mà ngồi thấy buồn chán thì ra ngoài chơi đi.”Có vẻ như rất hài lòng biểu hiện hôm nay của cô.
Ứng Bạch cười gật đầu, đứng dậy ra cửa, để lại đôi lão uyên ương ở chung.Bây giờ là mùa xuân, vùng ngoại ô vẫn còn ấm áp.
Nơi này do chính người nông dân xây dựng, bên cạnh có một ao nhỏ, có con đường dẫn đến.
Cái đình tưới xi măng giả cổ dù không tinh xảo nhưng màu sắc tươi đẹp.
Trên xà nhà én bay ra từ tổ bùn, một đàn chim non mở rộng miệng chờ được cho ăn.Ứng Bạch đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tổ bùn ngẩn người.
Chim én bay về đưa thức ăn trong miệng nó vào từng cái miệng nhỏ màu vàng nhọn bên trong.
Ứng Bạch nhìn một lúc lâu, không biết rõ là cảm thấy đáng yêu hay là ghê tởm.
Chỉ cảm thấy việc nuôi dạy con cái thực sự là chuyện khó chịu.
Nếu như cô là con chim én kia, nhất định sẽ vứt hết mọi thứ xuống, một người, không, một con chim bay về phương bắc bị chết cóng tại băng tuyết bên trong động, cô không đổi sắc mặt nghĩ tới.Một tiếng hắt hơi kéo cô ra khỏi những suy nghĩ này.
Cô từ trong đình nhìn ra ngoài, chỉ thấy người em trai hời đang đứng bên dòng nước, tay che miệng mũi, cố gắng hết sức chịu đựng.
Trong đôi mắt như có ánh sáng, gò má đỏ bừng cả lên, làm gì còn dáng vẻ bình tĩnh lúc ăn cơm trên bàn ăn.Cô không vội vàng đi qua thể hiện tình chị em, ngược lại chống cằm trên lan can nhìn dáng vẻ chật vật của cậu ta.
Thấy cậu ta đi chậm lại, không còn hứng thú nên mới đi tới.Tới gần mới phát hiện hóa ra có một sợi tơ liễu trong không khí, bên cạnh hồ có trồng một cây liễu, cành lá rung rinh trên mặt nước.
Vào mùa xuân, cây liễu đâm chồi nảy lộc, những thứ trắng nhỏ li ti bay khắp trời.
Nếu không cẩn thận bị bay vào mũi miệng sẽ rất khó chịu.
Hình như cậu ta bị trúng chiêu.Cô trực tiếp đi qua người thiếu niên, đứng trước mặt cậu ta.
Cậu ta còn cao hơn Ứng Bạch một chút, còn đang phát triển, dáng người hơi gầy.
Ứng Bạch nghiêng đầu quang minh chính đại nhìn cậu ta, trong con mắt lóe lên ánh sáng không có ý tốt, không hề che giấu chút nào..