U Linh Tửu Điếm

Thạch Phi Hiệp gian nan mở miệng: “À thì, ta vừa mới trường sinh không lâu. Hơn nữa, nghe nói địa ngục tối lắm, nhiều lửa, lại còn nóng bức. Côn trùng không ít, lần trước ta về nhân giới lại quên không mua thuốc diệt côn trùng…” Hắn ấp úng tìm cớ.

Isfel nói: “Lần trước không phải ngươi muốn tới địa ngục du lịch hay sao?”

“Du lịch?” Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên mở to hai mắt, “À, du lịch! À, du lịch! Ha ha ha, du lịch! Du lịch tuần trăng mật?” Hắn thấy Isfel như cười như không nhìn hắn, cười gượng: “Ngươi nói thêm mấy chữ tuần trăng mật là ta đi ngay.”

Isfel: “Ồ. Nói như vậy cũng đúng.”

Thạch Phi Hiệp nhìn chằm chằm Isfel, như thể đang kiểm chứng lại lời của y.

Isfel bình tĩnh để mặc hắn đánh giá mình.

Khoảng nửa phút sau, Thạch Phi Hiệp lao ra khỏi phòng, chạy nhanh xuống dưới, dựa vào lan can giữa, hét vọng xuống dưới: “Ta sắp tới địa ngục hưởng tuần trăng mật! Ta sắp đi hưởng tuần trăng mật với Isfel! Có ai muốn thứ gì hay không?”

Cả tửu điếm im lặng chừng ba phút.

Gin ở bên dưới lười biếng thò mặt ra, “Mang cho ta một hộp cao sảng khoái mát lạnh ở địa ngục tầng hai.”

Thạch Phi Hiệp nhớ tới thứ gì đó lần trước Isfel lấy từ phòng hắn, nhất thời im bặt. Không cần nghĩ cũng biết, cái cao sảng khoái mát lạnh gì đó dùng làm cái gì.

Gin cười tà: “Đúng rồi, là bạn bè, ta nghĩ ngươi cũng có thể chuẩn bị một hộp.”

Hắn vừa dứt lời, Raton cũng bước tới phía sau Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp thu lại xấu hổ, xoay người lảng sang việc trêu chọc, “Người kia nhà ngươi đâu?”

“Ta muốn ngươi giúp ta một việc.” Raton đi thẳng vào vấn đề.

Đây là lần đầu tiên Thạch Phi Hiệp thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc như thế, bất giác không cười nữa, nói: “Việc gì?”

Raton cố lấy dũng khí: “Mang ta đi cùng có được không?”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Nếu tiểu thư Amantha cũng đi, ta không ngại.”

Tính toán của Raton vỡ tan tành.

Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ vai hắn, “Thích, thì phải dũng cảm đứng lên!”

Raton thở dài, giọng nói cũng trầm xuống: “Ngươi không hiểu đâu.”

Thạch Phi Hiệp nhìn bóng dáng chậm rãi rời đi của hắn, nhịn không được: “Có chuyện gì mà ngươi hiểu ta lại không hiểu cơ chứ?”

Raton quay đầu nhìn hắn.

Khí thế của Thạch Phi Hiệp yếu đi một nửa, “Ngoài cách chế tạo ống nghe Domino.”

Raton lắc đầu, lười nói chuyện với hắn.

Thạch Phi Hiệp quay về phòng Isfel, “Bao giờ chúng ta xuất phát?”

“Sáng mai.”

Isfel vừa nói xong, Thạch Phi Hiệp đã bắt đầu lung tung các thứ lên, thu thập hành lý. Lần đó về nhân giới, ngoài mấy thứ đồ giải trí, hắn cũng chuẩn bị không ít đồ dùng hằng ngày. Mở tủ quần áo, cuối cùng cũng không phải là một loạt tây trang với áo khoác tắm cái nào như cái nấy nữa. Sau khi sống chung với Isfel, hắn đã chuyển tất cả đồ của hắn đến đây. Đồ của Isfel không nhiều lắm, cho nên bây giờ, cả tủ quần áo chật ứ toàn đồ của hắn.

“Isfel, nghe nói lửa ở địa ngục lớn lắm, ta phải mặc cái gì mới được đây?” Thạch Phi Hiệp lật xem hết cái này đến cái khác.

“Quần áo bảo hộ chống lửa.”

“…” Thạch Phi Hiệp rút ra một cái quần bãi biển hoa hòe hoa sói, “Cái này được không?”

Isfel nói: “Thế bên trên?”

“Khỏi mặc bên trên được không?” Thạch Phi Hiệp ướm đồ lên người, “Hình như hơi bé. Hồi đại học ta gầy hơn bây giờ.”

Isfel nhíu mày.

Thạch Phi Hiệp thuận tay ném quần bãi biển vào trong vali, “Nhưng mà nghe nói địa ngục cũng có nơi rất lạnh, hay là ta mang thêm bộ nào dày dày một tí?” Hắn ngắm nghía tủ quần áo nửa ngày, cuối cùng kéo ra một bộ áo bành tô kiểu quân đội nặng trịch, “Aha, chính là nó! Đúng là chuẩn bị cho mùa đông mà!” Hắn cố gắng nhét nó vào vali.

“Đúng rồi.” Hắn vừa tìm kem chống nắng vừa nói, “Địa ngục tầng thứ hai là nơi nào vậy? Gin nhờ ta mua một hộp cao lạnh ở chỗ đấy.”

“Khu tập trung ngành sắc tình.”

Thạch Phi Hiệp ngơ ra, sau đó hắn phát hiện Isfel đang tỉnh bơ tiến đến gần.

“Ngươi…” Hắn mới nói một chữ đã bị đè xuống.

Thạch Phi Hiệp vặn vẹo, “Ta muốn thu dọn đồ đạc.”

Miệng Isfel khẽ nhếch lên, trực tiếp cúi đầu chặn miệng hắn lại.

Kết quả chiến đấu hăng hái một đêm chính là ngày hôm sau Thạch Phi Hiệp tỉnh dậy, phát hiện ra cái quần bãi biển của mình chẳng cần mang theo nữa.

Nửa người trên của hắn chi chít dấu hôn to nhỏ đủ cả, nếu để trần thân trên ra ngoài, chắc chắn sẽ bị xem là tên cuồng tình dục.

Isfel nhìn hắn bỏ quần bãi biển ra khỏi vali, còn thản nhiên thêm một câu: “Tiếc thật.”

Thạch Phi Hiệp: “…”

Cuối cùng cũng tới thời gian xuất phát.

Chiếc xe ngựa địa ngục lại bị kéo ra.

Gin ân cần dặn dò: “Nhớ phải mang xe ngựa về đấy nhé.” Hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn quên mất nguyên chủ nhân của cái xe là ai.

Hughes dịu dàng nói với Thạch Phi Hiệp: “Trên đường đi cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.” Hiển nhiên là y đã hoàn toàn quên mất người đi cùng với Thạch Phi Hiệp là ai.

Raton đến chết cũng không sờn lòng: “Ngươi thật sự không cần cân nhắc một chút sao?”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười nhìn về phía Amantha đang sợ hãi đứng một bên, “Tiểu thư Amantha…”

Raton vội vàng: “Thuận buồm xuôi gió.”

Asmar trốn trong phòng nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng vẻ mặt vẫn uể oải, cái dáng gió thổi phát là bay. Nhưng mà lúc này y cũng miễn cưỡng mỉm cười, “Nhớ mang đặc sản về nhé.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Đừng có hy vọng quá lớn. Nơi đó nhất định không có đặc sản gì gọi là Jessi đâu.”

Mặt Asmar cứng lại. Nhưng vì mặt y đã cứng từ lâu rồi nên giờ cứng thêm cũng chẳng nhìn ra cái gì.

Antonio là ngắn gọn nhất, chỉ hơi gật đầu với hắn, xem như tạm biệt.

Ở đây, Victor coi như là người mới nhất. Hơn nữa, vì quan hệ với Asha, mọi người trên Con thuyền Noah luôn ôn hòa với hắn, nhưng hắn lại không điên rồ như Thạch Phi Hiệp, nhanh chóng làm quen với mọi thứ, vậy nên chỉ đứng một bên cười hề hề.

Thạch Phi Hiệp nhớ tới mình hồi mới đến, nên trong lòng có chút thông cảm với người đồng nghiệp mới tới, “Ngưới có muốn ta mang gì về không?”

Victor: “Đồ ăn.”

“… Ngươi thực chân thật.”

“Đi thôi.” Isfel đứng bên xe ngựa.

Thạch Phi Hiệp kéo theo một cái vali to đùng đi tới.

Isfel đưa tay nhận lấy cái vali, ra hiệu cho hắn lên trước.

Sau khi Thạch Phi Hiệp lên rồi, Isfel mới nhấc vali lên sau.

Những con ngựa hừng hực nâng móng, phóng về phía trước như mũi tên.

Rốt cuộc địa ngục trông như thế nào ta?

Nếu như nói lúc tới Tinh linh giới và Nguyên thù giới, trong lòng Thạch Phi Hiệp chỉ là sự hưng phấn và hiếu kì đơn thuẩn, thì giờ phút này, bên trong sự hưng phấn của hắn lại là nỗi hồi hộp căng thẳng không thể nói rõ.

Dù sao thì địa ngục kia cũng là nơi được nhắc tới vô số lần trong tiểu thuyết, trong thần thoại. Một nơi tượng trưng cho tội ác và sa đọa.

Thạch Phi Hiệp không tự chủ được dựa sát vào Isfel, “Nơi đó, không có cảnh máu me gì chứ?”

Isfel nghĩ ngợi rồi nói: “Có.”

“Có?” Thạch Phi Hiệp càng thêm căng thằng, “Chẳng lẽ nhà lao máu me be bét ở chỗ đó cũng mở cửa tham quan?”

“Nhà lao?” Isfel nghi hoặc, “Ta đang nói đến đấu trường mà.”

“Đấu trường?” Thạch Phi Hiệp kích động. Là người trời sinh ra đã thích chiến đấu, hắn rất phấn khích. “Giống kiểu võ sĩ giác đấu? Hay là giống kiểu đấu trường trong “The Hunter”[1]?”

“Thì là đánh trên sàn đấu thôi.” Rõ ràng là Isfel không hứng thú với thứ này lắm.

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có thể tham gia không?” Nếu y tham gia, liệu bên quản lý có mời bảy đại ma vương đến ứng chiến không? Hắn rất tò mò.

Isfel nói: “Có thể. Nhưng sẽ không có ai ứng chiến.”

Là vậy sao, Thạch Phi Hiệp mặc dù có chút thất vọng nhưng đáp án này mới là đáp án bình thường.

Bảy đại ma vương dù sao cũng là chủ nhân địa ngục. Kiểu như Bush và Clinton cũng sẽ chẳng bao giờ chịu đánh nhau như thế.

“Sắp đến rồi.”

Theo giọng nói của Isfel, Thạch Phi Hiệp cảm thấy trước mắt bỗng sáng bừng, sau đó hắn ngất.

Sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ngồi trước mặt một con sông.

Bầu trời đen sì, nhưng bốn phía, đâu đâu cũng là đuốc nên cũng chẳng cảm thấy tối tăm. Một chiếc thuyền nhỏ neo ở trước mặt hắn. Đầu thuyền có một ông già râu tóc bạc phơ, thứ duy nhất lộ ra giữa bộ râu trắng như cước kia là một cái mũi quặp như chim ưng, cao và thẳng.

“Tỉnh rồi à?” Nghe được giọng nói từ phía sau, Thạch Phi Hiệp mới giật mình ý thức được mình đang dựa vào ngực Isfel.

Ông lão đầu bạc không kiên nhẫn: “Ê, nếu tỉnh rồi thì quyết định nhanh lên. Có muốn ngồi thuyền hay không? Hai kim tệ một người, không mặc cả.”

Thạch Phi Hiệp buồn bực nhìn về phía Isfel.

Isfel giải thích: “Caron. Người đưa đò. Ngươi thích ngồi thuyền hay là bay qua?”

Tuy Thạch Phi Hiệp chưa bao giờ nghe đến cái tên Caron này, nhưng nếu có thể buôn bán ở địa ngục, đây chắc chắn rất nổi danh, “Ngồi thuyền.”

Lúc nào Caron mới vui vẻ: “Ờ, tinh mắt đấy, thuyền này ta trèo mấy ngàn vạn năm, chưa bao giờ bị lật đâu.”

Thạch Phi Hiệp đang ngồi trên đó, thấp giọng lẩm bẩm: “Nghe ngươi nói như thế, sao bỗng nhiên ta lại cảm thấy nếu nó lật thì sẽ càng vinh hạnh hơn nhỉ?”

Caron: “…”

Cuối cùng thuyền cũng không có bị lật mà an toàn sang bờ bên kia.

Thạch Phi Hiệp nhìn Isfel trả tiền cho Caron, cảm khái: “Chỉ là một cái thuyền thôi mà.” Hắn còn tưởng thuyền của địa ngục đặc biệt thế nào, kiểu như lúc chạy hai bên thuyền sẽ phun lửa gì đó. Hoặc là đằng trước và phía sau sẽ có thủy quái mở đường. Ai mà biết được còn bình thường hơn cả ngồi thuyền máy.

Caron ấm ức: “Cái gì mà chỉ là một cái thuyền? Ngươi đã bao giờ ngồi cái thuyền nào ngàn vạn năm chưa?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Chưa bao giờ. Vì cứ mười năm là người ta đủ tiền mua cái thuyền mới rồi.”

“…” Caron oán hận chèo thuyền ra xa bờ, nhưng sau khi lão chèo xa rồi, Thạch Phi Hiệp và Isfel vẫn còn nghe được tiếng hét giận dữ của lão, “Nhất định ta phải tăng giá! Tăng giá!”

Thạch Phi Hiệp cùng Isfel tiếp tục đi.

Đường đi rất bằng phẳng, lửa cháy hai bên cũng không hề nguy hiểm.

Thạch Phi Hiệp dần bình tĩnh lại. Mặc dù là địa ngục, nhưng so với Con Thuyền Noah cứ đi tới đi lui chẳng ra được ngoài, nơi đây giống nơi để hẹn hò yêu đương hơn, chứ không phải nơi chỉ có thể thuê phòng.

Hắn đang muốn nói vài câu ngọt ngào để nâng cao tình cảm, thì nhìn thấy trên mặt đất có ánh sáng.

Đó là ánh sáng khác hoàn toàn với ánh lửa bình thường.

Nhìn từ phía Thạch Phi Hiệp, trông nó giống như ánh đèn ở những thành phố không đêm.

Bước tới gần hơn, suy nghĩ của hắn được chứng minh.

Con đường phía trước đột nhiên bị cắt đứt.

Dưới chân hắn, là một thành phố rực rỡ ánh đèn, nhà cao tầng san sát san sát.

Isfel nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là địa ngục tầng thứ nhất.”

Cho nên nói, mỗi thành phố của địa ngục đều như thế này, cứ đi xuống mỗi tầng, mỗi tầng, giống như cầu thang xoắn ốc ư?

[1]The Hunter: Một bộ phim được phát hành năm 2011, kể về Martin, gã thợ săn, vốn là lính đánh thuê, được gửi từ một tổ chức sinh học bí ẩn ở Châu Âu tới vùng hoang dã Tasmanian để săn những con hổ Tasmanian cuối cùng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui