- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 16: Chạy Trốn
- --
Ở một bên khác.
Vì chỗ Trần U và Trần Liên đang đứng ở rất xa nơi chiến đấu, và ở chỗ này thường không có người đi lại nên hai người cũng chưa biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, hai người vẫn đang đứng trước ngôi mộ của cha mẹ và lão Đức Mai. Trần U sắc mặt buồn bã, còn Trần Liên thì đã khóc được rất lâu.
"Chị à! Đừng khóc nữa. Quá khứ đã qua rồi, không phải chính chị đã dạy em điều này sao?" Trần U an ủi nói với Trần Liên.
Nghe cậu nói như vậy, Trần Liên quay đầu nhìn cậu. Cô thấy cậu có vẻ mặt bình tĩnh nhưng vẫn xen lẫn một ít buồn bã.
"Em nói đúng. Quá khứ đã qua thì nên để cho nó qua. Nhưng có lẽ, chị đã quá xúc động rồi." Trần Liên nói, lúc này cô đã ngừng khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe và vẻ buồn bã đã bán đứng cô.
Chính cô là người đã dạy những điều này cho Trần U. Mà bây giờ cậu ấy lại dùng những điều cô dạy để an ủi lại cô, thật không biết nên nói như thế nào nữa.
"Thôi! Không nói những cái này nữa. Hiếm lắm mới có dịp chị đi thăm em được. Bây giờ cũng viếng mộ cha mẹ xong rồi, tiếp theo em muốn đi chơi ở đâu trong thành thì cứ bảo chị, chị sẽ dẫn em đi." Trần Liên nói, tâm trạng của cô đã khá hơn một chút. Mặc dù đã đi thăm mộ ba lần, nhưng mỗi lần cô đều khóc như vậy.
"Vâng!" Trần U đáp lại. Tuy với những đứa trẻ khi được dẫn đi chơi thì đa số chúng sẽ vui vẻ, nhảy cẫng hoan hô. Nhưng vào ngày mất của cha mẹ mình, thì Trần U cũng không vui nổi.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, ở bên ngoài cậu vẫn thành thật đi phía sau lưng Trần Liên, cùng cô quay trở lại con đường vừa mới đi khi nãy.
Đi được vài phút, thì bỗng dưng một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở phía trước mặt Trần U và Trần Liên.
Thân ảnh đó chạy thật nhanh, như đang trốn tránh cái gì vậy.
"Đó là cái gì?" Trần Liên hiếu kỳ nói.
Nhưng khi thân ảnh đó đến gần, thì cả hai chị em Trần Liên và Trần U đều kinh ngạc. Bởi hiện ra trước mắt họ là một cô gái tóc bạc, mắt tím, mặc một bộ váy màu tím đen. Lúc này cô ấy đang thở dốc, nhưng hai chân vẫn ra sức chạy về phía trước.
"Là cô bé ấy! Cô bé ở tiệm Hương U Lan!" Trần Liên kinh ngạc nói.
"Ồ là cô ấy à? Mà hình như có gì đó đang đuổi theo sau cô ấy kìa." Trần U đáp.
"Có cái gì đuổi theo ư?" Trần Liên hỏi lại.
Nhưng, trong lúc hai người nói chuyện thì cô bé ấy cũng đã chạy đến gần. Khi lướt ngang hai người, cô bé ấy vẫn gấp gáp nói: "Mau...Mau chạy!" Rồi sau đó, cô bé ấy lại tiếp tục tăng tốc bước chân, chạy thật nhanh.
"Chạy? Chạy cái gì cơ?" Trần Liên bối rối. Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ gì, thì cơ thể cô đã bị Trần U kéo đi.
"Này em! Có chuyện gì vậy?" Trần Liên vừa chạy theo, vừa hỏi.
"Chị...chị ơi đằng sau có U Minh!" Trần U vừa kéo tay cô chạy, vừa gấp rút nói.
"U Minh? Nó ở đâu?" Trần Liên hiếu kỳ, nhưng cô cũng không dám quay đầu lại về đằng sau. Cả cô bé tóc trắng kia và Trần U đều nói như vậy, thì chắc chắn chín phần đó là sự thật rồi.
Cứ thế, cô bé tóc trắng dẫn đầu chạy trước, còn Trần U và Trần Liên theo sát phía sau. Ở đằng sau rất xa ba người là một thực thể đang lao đến.
Ba người chạy một lúc thì đã đến trước một đoạn đường có ba ngã rẽ. Ngã ở giữa chính là đoạn khi nãy hai người đi vào để viếng cha mẹ, phía trái phải là dẫn đến một con đường mà hai người vẫn chưa biết.
Cô bé kia chọn con đường phía tay phải để chạy. Còn Trần U thì nói với Trần Liên: "Chị đi ngã giữa đi, còn em đi ngã trái. Đi tách ra kiểu này thì sinh vật U Minh kia sẽ khó tìm kiếm hơn."
"Em đi đoạn giữa đi. Nơi đó đi qua rồi, em dễ dàng tìm được chỗ trốn. Còn phía tay trái để chị đi cho." Trần Liên lo lắng nói.
Nhưng chưa chờ cô nói tiếp, thì Trần U đã chạy thẳng vào phía bên trái. Chỉ để lại Trần Liên vẫn đứng ở đó. Thấy mình không thể ngăn lại Trần U, cô thở dài, nhưng cô quyết định rất nhanh. Hướng về phía con đường ở giữa chạy đi.
...
Sau khi ba người đi được một lúc, thì từ phía ba người vừa chạy đến, bỗng dưng xuất hiện một sinh vật U Minh tà ác.
Vừa xuất hiện, nó liền nhíu mày nói: "Tận ba con đường. Không biết nên chọn cái nào cho đúng."
Nhưng sau đó, nó nghĩ đến cái gì. Nó cảm ứng một chút, rồi quay đầu về phía con đường bên trái, rồi nói: "Khí tức U Minh ở trên con đường này là nồng nặc nhất, chắc hẳn con bé kia đã đi hướng này."
Nói xong, nó liền lao nhanh về phía con đường bên trái.
...
Trần U chạy trên con đường đó, xung quanh con đường không phải là những ngôi mộ, mà là những bụi cỏ, con đường ở chỗ này vẫn chưa được lát đá, chắc hẳn nơi đây vẫn chưa được dùng để chôn cất.
Nhìn những cảnh vật xung quanh, Trần U bỗng cảm thấy hơi hơi bất an và khó hiểu. Cậu hình như đã quên đi cái gì, nhưng cậu cũng không biết nên nói như nào.
Mặc dù ở trong nghĩa trang thì không khí u ám là bình thường, và sống trên thế giới bị bao phủ bởi màn đêm. Ngay từ nhỏ cậu đã thích nghi với hoàn cảnh, nên cậu cũng không sợ hoàn cảnh u ám lắm.
Nhưng ngay lúc này, một cỗ cảm giác sợ hãi bỗng dưng lan tràn trong lòng cậu. Ở chỗ này rất yên tĩnh, ngay cả một tiếng gió cũng không có. Chỉ có những tiếng bước chân của Trần U vang lên mỗi khi cậu bước đi, lúc này cậu đã ngừng chạy, thay vào đó là đi bộ.
Cậu đang làm chuẩn bị để ứng đối với mọi sự việc sẽ diễn ra tiếp theo. Nhưng có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, nơi này thật sự là chả có cái gì, đúng như hoàn cảnh hoang vắng của nó.
"Mình có nên quay lại không nhỉ?" Trần U nghĩ trong đầu, nhưng sau đó, cậu lại an ủi chính bản thân mình: "Chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu, diện tích của cái nghĩa trang này có hạn. Khi đi đến tận cùng thì mình chỉ cần men theo con đường thì sẽ đến cổng ra!"
Nghĩ như vậy, cậu cũng bỏ ý định quay trở lại, mà tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu đi rất lâu, rất lâu. Ở chỗ này khái niệm thời gian đã không rõ ràng nữa rồi, cậu chỉ có thể tự đếm trong miệng, cậu đếm từ số một, đến số hai. Rồi đếm đến một phút, hai phút, mười phút, ba mươi phút... Mười tiếng.
Từ lúc đếm đến ba mươi phút thì cậu đã cảm thấy không đúng, theo như miêu tả trên sách thì nghĩa trang thiên sứ chỉ rộng bằng một khu ổ chuột thôi. Mà tính từ quãng đường từ cổng vào, đến nơi này rồi đi tiếp ba mươi phút thì diện tích của nó đã vượt qua một khu ổ chuột rồi.
"Chả lẽ là mình đếm sai?" Trần U nghĩ ngợi.
- --