- Quyển 1: Điêu Tàn Và Sụp Đổ.
Chương 17: Thế Giới Không Tồn Tại! (1)
- --
"Không thể nào! Mình đã đếm sai ư? Chênh lệch này quá đáng để tin được." Trần U tự vấn.
Trong khi đầu óc cậu bối rối, đôi chân cậu lại tự ý bước đi, như một con thoi bị kéo.
"Chờ đã! Sao mình cứ bị cuốn theo chiều này?" Trần U hoảng hốt, cảm thấy cơ thể cậu không còn phục tùng ý chí. Cậu cố gắng dừng lại, nhưng vô ích, như thể có một lực hút bí ẩn từ phía trước kéo cậu đi.
Sau một hồi vật lộn. Trần U đã bỏ cuộc, cậu chìm vào suy nghĩ, tìm cách thoát ra khỏi nơi này. Nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc.
"Ôi, kia có ánh sáng!" Trần U ngạc nhiên.
Qua đôi mắt của cậu, ta có thể thấy ở phía trước có một tia sáng nhỏ như ngọn đuốc. Và trong bóng tối, ánh sáng là niềm hy vọng duy nhất. Nên khi nhìn thấy ánh sáng đó, tâm trạng của Trần U cũng sáng lên một chút.
Và vào lúc này, đôi chân của cậu cũng dừng lại. Cậu lấy lại quyền điều khiển thân thể.
"Thật là kỳ quái! Chẳng lẽ ở đây có cái gì thu hút mình sao?" Trần U tự hỏi.
Cậu lắng nghe trong lòng một lát. Trần U định tiếp tục bước đi, nhưng mới đi được vài bước. Đôi chân của cậu lại đứng im, cậu rùng mình: "Tại sao... tại sao mình... mình lại chỉ muốn đi tới, mà không nghĩ đến việc quay về. Chẳng lẽ..."
Để xác nhận suy đoán của mình, Trần U quay đầu nhìn về phía sau.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ở sau mình, con ngươi của cậu co rụt lại.
Chỉ thấy, đằng sau cậu làm gì có con đường, hay bụi cây nào. Mà nó chỉ có một không gian tối đen như mực, nơi cậu đang đứng là biên giới của con đường và khoảng không đó.
Cậu không tin vào những gì mình thấy. Con đường cậu vừa đi qua đâu rồi? Sao lại biến thành một khoảng trống đen kịt?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu. Giọng nói này không phân biệt nam nữ, nhưng có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến cậu không thể không lắng nghe.
"Đi về! Đi về phía trước đi! Đừng quay đầu lại."
"Đi về phía trước đi! Đừng quay đầu lại."
"Đi về..."
Cậu nghe theo giọng nói, quay người nhìn về phía trước.
Nhưng cậu không thấy được nguồn gốc của giọng nói. Nó như vọng ra từ tận đáy lòng cậu. Và lạ thay, khi cậu quay mặt về con đường phía trước, giọng nói cũng im bặt.
Rõ ràng, có một thứ gì đó đang quan sát cậu.
"Thôi! Dù sao nó muốn giết mình, cũng không cần phải chơi trò này!" Trần U tự an ủi mình.
Sau đó, cậu bắt đầu tiến về phía trước.
Khi cậu đến gần, cảnh tượng mờ ảo lúc trước đã sáng rõ.
Trước mắt cậu là một con đường dẫn vào một nghĩa trang nhỏ, qua những thanh sắt gai góc. Trần U có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên trong.
Dù có biển hiệu "Nghĩa Trang Thiên Sứ" nhưng ở đây, cậu không nhìn thấy một ngôi mộ nào, chỉ toàn là những cây cối u ám.
Còn những ánh sáng hướng dẫn cậu lúc nãy cũng tan biến.
"Nghĩa Trang Thiên Sứ nằm ở trong Nghĩa Trang Thiên Sứ. Rốt cuộc, đây là nghĩa trang nào?" Trần U băn khoăn.
Đây là lần thứ hai cậu gặp phải những sự kiện kỳ quái này. Đầu tiên là cái đầu lâu bí ẩn kia, tiếp theo là cái nghĩa trang quái dị này.
Cậu chắc chắn rằng hai sự kiện này không phải là tình cờ, mà là do một kẻ nào đó đã âm mưu từ trước. Nhưng, chúng muốn gì từ cậu?
Tài sản? Cậu chẳng có gì đáng giá trên người. Truyền thừa? Một truyền thừa nhỏ bé từ một gia đình Nam Tước làm sao có thể hấp dẫn được chúng?
"Rốt cuộc chúng muốn gì?" Trần U càng nghĩ càng rối.
Nhưng, dù trong lòng cậu đang lo lắng, còn bên ngoài cậu vẫn tiếp tục bước đi.
Con đường trong nghĩa trang này cũng không có gì thay đổi, vẫn là con đường đất. Xung quanh là các bụi cỏ và cây cối.
Ở nơi này không có gió, cũng chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng bước chân của Trần U.
Cậu không biết mình đang đi về đâu. Điều kỳ lạ là, cậu luôn thấy có một nguồn sáng ở phía trước. Nhưng khi cậu đến gần, nguồn sáng đó lại biến mất.
Cuối cùng, cậu cũng không biết đã đi bao lâu. Có thể là một ngày, một tháng, hay một năm.
Ở chỗ này, cậu không cảm thấy mệt mỏi hay đói bụng. Điều duy nhất cậu cảm nhận được là lời kêu gọi đi tiếp mỗi khi cậu chán nản.
"Thời gian đã trôi qua bao lâu nhỉ?" Trần U vừa đi vừa tự hỏi, nhưng sau đó cậu lại lắc đầu: "Có lẽ, nó đã không còn quan trọng nữa."
Lúc này trên gương mặt cậu hiện lên vẻ mệt mỏi, tuy không cảm thấy đau đớn, hay thèm ăn gì nhưng đi quãng đường dài như vậy, suốt cả quãng đường này tâm trí cậu vẫn luôn tỉnh táo. Nghĩa là, cậu đã phải chịu đựng những cảnh tượng lặp đi lặp lại trên con đường, mà điều duy nhất cậu có thể làm là đi tiếp, đi tiếp và đi tiếp.
Đang lúc Trần U vừa đi vừa suy nghĩ, thì một ánh sáng chói lóe từ con đường phía trước đã làm cậu nhắm mắt lại.
"Đó...đó là thứ gì?" Trần U che mặt, vừa cố gắng nhìn vừa kinh ngạc nói.
Phải mất một lúc sau, Trần U mới có thể thích ứng với ánh sáng này. Cậu nheo mắt nhìn về phía nơi ánh sáng phát ra.
Ở chỗ đó là một khu vực hình tròn, ở chính giữa khu vực đó là một bệ đá, xung quanh bệ đá có những ngọn nến được thắp sáng và chúng chính là khởi nguồn của nguồn sáng chói lóe kia. Ở trên cái bệ đá là một bức tượng thiên sứ màu trắng đang nhắm mắt và ngẩng đầu lên trời.
"Thiên sứ?" Trần U kinh ngạc.
Thiên sứ là người hầu của thánh thần, thường thì tượng của những thiên sứ đều được đặt ở những nơi cao quý như thần điện, hay đỉnh của lâu đài,...
Nhưng cậu không ngờ mình lại gặp tượng thiên sứ ở đây. Đồng thời, khi thấy bức tượng này thì cậu cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Như đã nói từ trước, thiên sứ là người hầu của thánh thần, nên nơi có tượng của thiên sứ thì những sinh vật tà ác cũng phải tránh lui.
Trần U tiến đến trước bức tượng, cậu ngước đầu lên đánh giá bức tượng trước mắt này.
Ấn tượng đầu tiên của cậu là vẻ đẹp của bức tượng, không biết thợ điêu khắc tài ba nào đã điêu khắc ra tác phẩm này. Bức tượng có một vẻ đẹp thanh tao và thanh khiết, nhưng cũng có một vẻ lạnh lùng, cao thượng, khiến cho người nhìn bất tri bất giác nảy sinh kính ý.
Có điều, điều thiếu sót duy nhất của bức tượng này là ở ngực bức tượng có một vết nứt nhỏ, như một vết thương phá tan sự hoàn mỹ.
"Vị thiên sứ này thật đẹp. Bức tượng đã trông như thế, không biết ngoài đời sẽ đẹp như thế nào nhỉ!" Trần U giọng nơi mang theo vẻ tán thưởng. So với cô thì mấy vị tiểu thư, quý tộc kia chỉ xứng xách giày.
"À, nếu cô bé kia lớn lên. Chắc cũng có thể so tài nhan sắc với vị thiên sứ này." Trần U tự nói. Cô bé mà cậu nói đến chính là cô bé tóc trắng mà cậu gặp ở tiệm Hương U Lan.
Đánh giá bức tượng này một lúc, cậu mới quay đầu ra chỗ khác để đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
"Thường thì những bức tượng như thiên sứ sẽ được đặt ở vị trí trung tâm. Nên có lẽ mình đã đi được nửa chặng đường rồi. Mà không biết, ai đã đặt bức tượng thiên sứ này ở chỗ quái quỷ này chứ?" Trần U suy nghĩ trong lòng.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy âm thanh "lách cách" "lách cách" tiếng đá di chuyển.
"Hở!"
Trần U kinh ngạc quay về phía chỗ phát ra âm thanh.
Con ngươi của cậu co rụt lại, bởi cậu thấy bức tượng thiên sứ kia vốn đang ngẩng đầu lên trời, nhưng bây giờ nó lại nhìn xuống cậu, ánh mắt của nó của nó không còn vô hồn nữa, mà nó sinh động như một con người và ở hai bên mắt xuất hiện từng sợi khí đen.
Nó nhìn cậu, và nở một nụ cười dữ tợn khiến cho ấn tượng của Trần U với bức tượng này bay sạch.
Cậu muốn chạy trốn, nhưng cậu cảm thấy chân mình như bị đóng băng, không thể di chuyển được. Cậu chỉ có thể nhìn bức tượng thiên sứ đó từ từ tiến lại gần cậu, miệng của nó phát ra tiếng cười khàn khàn, như một tiếng cười của tử thần.
Nó đưa bàn tay về hướng Trần U. Khi bàn tay đó đến gần đỉnh đầu cậu, thì nó lại biến thành một mũi khoan sắc nhọn.
"Chả lẽ mình phải chết rồi sao?" Trần U nghĩ ngợi.
Nhưng bức tượng kia cũng không chậm trễ, nó dùng mũi khoan kia đâm thẳng vào đầu Trần U.
Nhìn mũi khoan đến gần, Trần U nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
- --