“Tỉnh lại đi! Đây không phải chiếc giường đâu!”
“Tỉnh lại đi! Đây không phải chiếc giường đâu!”
“Tỉnh lại đi!..”
Một giọng nói vặn vẹo, liên tục vang lên trong đầu Trần U khiến cho cậu từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Khi vừa tỉnh, Trần U liền cảm thấy một cảm giác đau nhức ở đầu và lưng. Và kế tiếp là một mùi thối phả vào mũi cậu.
Trần U dùng tay che mũi lại, sau đó cậu quay đầu ra vị trí phát ra mùi thối.
Nhưng không ngờ, khi nhìn thấy thứ phát ra mùi thối đó, hai con ngươi của Trần U co rụt lại.
Bởi truớc mặt cậu chính là cái xác của Lê Chính, lúc này gã mặc một bộ giáp trắng sáng, ở bên hông đeo gương. Còn gương mặt thì chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn trợn trừng.
Và Trần U nhận ra, bây giờ cậu đang ngủ ở trước cửa nhà Lê Chính, và cái gối mà cậu nằm lên nãy giờ, lại là cái xác của gã.
“Điên rồi!” Trần U tự lẩm bẩm một mình, sau đó cậu quay lưng lại. Gương mặt giận dữ hướng về con đường trong hẻm hô to: “Này! Tao chịu đựng đủ rồi đấy. Nếu mày có gan thì xuất hiện trước mặt tao đi, đừng ẩn núp nữa đồ hèn nhát!”
Nhưng sau khi cậu nói xong, sau một lúc vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Thấy cảnh này, Trần U lại tức giận hô lớn một lần nữa: “Tao biết mày đang trốn ở trong bóng tối. Mau mau cút ra đây đánh với tao một trận!”
Lại lần nữa, không có chuyện gì xảy ra cả.
“Thứ hèn nhát!” Trần U kinh thường nói, vừa nói cậu vừa nhổ một ngụm nước miếng xuống đất để tỏ thái độ khinh thường.
Làm xong, trong lòng cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Trần U quay người lại, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là, cái xác của Lê Chính đã biến đi đâu mất tiêu rồi.
Và, cả ngôi nhà phía sau nữa. Tất cả đều đã biến thành một khoảng không tối đen.
“Lại là thứ này à?” Trần U nhàn nhạt nói, sau đó cậu quay đầu lại, bắt đầu tiến lên phía trước.
Cậu đã quen thuộc với hiện tượng này rồi, một khi nó xuất hiện thì chỉ có thể tiến lên phía trước, chứ không thể quay đầu lại được.
Trần U men theo con đường trong hẻm, cậu lại xuyên qua những ngóc ngách, theo bước chân của cậu, những cảnh vật phía sau cũng rất nhanh bị bóng đêm bao phủ.
Trần U đi không quá lâu, thì cậu lại đến trước lối vào con hẻm. Nhưng, ở bên ngoài lúc này không phải là tòa thành nào nữa, mà nó đã biến thành một con đường thẳng dẫn đến một nơi không biết.
Ở hai bên con đường có những khoảng đen, và ở trên đó có những chấm trắng phát ra ánh sáng mờ nhạt.
“Có lẽ, mấu chốt để kết thúc ảo cảnh này là ở đây!” Trần U thở dài. Sau đó, hai chân của cậu bắt đầu động, di chuyển về phía trước.
Khi vừa đặt bước chân đầu tiên lên con đường kia, thì đầu óc của Trần U hơi hơi choáng váng, theo sau đó là cảnh vật bắt đầu thay đổi.
Từ con đường tối đen bắt đầu chuyển thành hình ảnh con đường trong tòa thành của Trần Gia, đồng thời cậu cũng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đó là lão Đức Mai.
Lúc này, ông ấy đầu tóc bạc phơ, trên người mặc trang phục quản gia, đứng ở gần một chiếc xe ngựa.
Lão Đức Mai thấy cậu đứng ở đó, trên mặt ông hiện lên một nụ cười, ánh mắt hiện lên vẻ từ ái, ông nói: “Thiếu gia! Hôm nay ngài muốn đi chơi ở đâu? Tôi sẽ dẫn ngài đi.”
“Lão Đức Mai à?” Trần U hoài niệm nghĩ, nhưng sau đó cậu nói: “Tao đã bảo rồi, hãy bước ra đây và gặp tao, đừng chơi trò này nữa.”
Lời cậu vừa dứt thì thanh âm “Răng Rắc!”, “Răng Rắc!” vang lên, theo sau đó là cảnh tượng như những mảnh gương, bắt đầu nứt vỡ.
Rồi, sau đó thế giới khi nãy cũng biến mất, không gian lại trở về con đường tối đen kia.
“Thế này có phải nhanh không!” Trần U nói. Sau đó, cậu lại bắt đầu tiến lên phía trước.
Nhưng khi cậu vừa đi được vài phút, thì cảm giác choáng váng lại xuất hiện. Tiếp theo đó khung cảnh thay đổi.
Con đường tối đen lại biến thành một phòng bếp ở trong lâu đài Trần Gia. Lúc này ở trước mặt Trần U là một cô gái mặc trang phục làm bếp, cô vừa làm đồ ăn. Vừa quay đầu về phía Trần U mỉm cười nói: “Đây là món mà chị mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu ra. Em nhất định phải ăn thử đó!”
“Tao đã bảo rồi! Đừng chơi những trò này nữa đồ hèn!” Trần U tức giận quát.
Cậu vừa quát xong thì cảnh tượng lại như vừa nãy “Răng Rắc!” “Răng Rắc!” Lại vụn vỡ như những mảnh kính.
“Hừ!” Trần U hừ lạnh, sau đó cậu tiếp tục tiến lên.
Nhưng lại như vừa nãy, tiến lên vài phút. Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi.
Lần này biến thành ở trên tường thành, đứng đối diện với Trần U là cha của cậu, Trần Tước.
Lúc này, ông ấy đang mặc thần giáp hỏa hệ Xích Đế Thần Huyền, trông cực kỳ uy phong và mạnh mẽ.
Ông ấy ngẩng cao đầu, mỉm cười nói với cậu: “Con trai, thấy…”
Nhưng ông chưa kịp nói xong, thì giọng nói tức giận của Trần U lại vang lên: “Tao bảo là cút!”
Vừa nói xong. Sự việc lại tiếp diễn như khi nãy.
“Răng Rắc!” “Răng Rắc!” Tiếng nứt vỡ vang lên, thế giới lại khôi phục.
Trần U không nói gì, cậu tiếp tục đi lên.
Lần này, cậu đi rất lâu cũng khá gặp phải tình trạng như vừa rồi. Nhưng khi cậu đi tiếp vài bước nữa, thì đầu óc lại choáng váng.
“Nữa hả?”
Cậu tự hỏi. Theo sau đó là cậu xuất hiện tại một cửa tiệm quần áo cao cấp, ở trước mặt cậu là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc trang phục cao quý.
Lúc này bà ấy đang lựa mấy món trang phục nam nhỏ, tựa hồ là lựa cho Trần U.
Nhưng chưa kịp để bà ấy quay đầu lại, Trần U đã hét lớn: “Cút! Cút hết đi!”
Lần này, không có thanh âm kính vỡ nữa. Mà thay vào đó, Trần U lại cảm nhận được một cơn choáng váng.
Sau đó, cậu lại xuất hiện ở trước bức tượng thiên sứ ma quỷ kia, và lúc này cậu đang đứng đối diện với nó.
Và, bức tượng thiên sứ kia cũng đang nhìn cậu, trên mặt nó hiện lên một nụ cười dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
“Cút! Cút hết đi cho tao!” Trần U hét lớn.
Nhưng lần này lại không có hiện tượng gì xảy ra, còn bức tượng kia thấy Trần U la hét như vậy, nó liền cười dữ tợn một lần. Rồi sau đó nụ cười của nó thu lại, nó gật đầu nói.
“Rất tốt!”
Theo sau đó là thanh âm “Răng Rắc” vang lên, Trần U đã quay lại con đường kia.
Và ngay sau đó, lại là thanh âm “Răng Rắc!” Thế giới, con đường nơi cậu đang đứng cũng như những mảnh gương vỡ, nát thành từng mảnh.
—