U Minh Đêm Dài Ngày Tàn Của Thánh Thần

Ở Hách Liên lâu đài, cùng lúc với Trần U đi ngủ.

Phòng ngủ.

Hách Liên Tử Đồng khoác trên người một chiếc áo ngủ đen đơn sơ, hai bàn tay nắm chặt, ngồi trên chiếc giường xa xỉ của riêng mình, trăn trở điều gì đó.

Ánh đèn ngủ bên cạnh soi sáng lên gương mặt cô, làm lộ ra hai má hồng ửng.

“Sao…sao mà mình không thể quên được chuyện chiều nay nhỉ?” Hách Liên Tử Đồng tự vấn trong lòng. Từ khi về đến lâu, cô chỉ cứ nghĩ mãi về chuyện chiều nay.

Cô nhớ rõ nhất là lúc hai người cùng đi trên đường đến tiệm Hương U Lan. Lúc đó vì đang vội vàng, nên cô không để ý nhiều.

Bây giờ nhìn lại, cô rõ ràng thấy ánh mắt của những người qua đường có chút kỳ quái, họ như đang coi cô và cậu bé ấy là một cặp đôi yêu nhau, lén lút ra ngoài chơi.

“Sao lúc đó mình lại!..” Đang suy nghĩ, bỗng tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

“Tiểu thư! Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi đó, lão gia sai tôi đến đây nhắc nhở ngài đừng thức khuya.”


Đó là giọng nói của một bà hầu gái ngoài năm mươi, là người chăm sóc cho công việc sinh hoạt của Hách Liên Tử Đồng.

“Tôi hiểu rồi, bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ nghỉ sớm thôi!” Hách Liên Tử Đồng trả lời.

“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước. Chúc tiểu thư ngủ ngon!”

Tiếng nói vừa ngừng, thì tiếng bước chân dần xa lại.

“Đành! Không nghĩ nữa!” Hách Liên Tử Đồng quyết định, tự nhủ. Sau đó, cô vươn tay tắt cái đèn ngủ, khiến cho căn phòng tối đen. Rồi, cô lấy chăn phủ lên, gối đầu lên gối và nhắm mắt lại, ngủ say.

Nhưng hơn mười phút sau, cô lại vùng dậy, lại mở đèn ngủ lên.

“Sao cứ bận tâm về việc đó nhỉ! Mình không thể chợp mắt được!” Hách Liên Tử Đồng nắm đầu thầm than.

Sau đó, cô bước xuống giường, đi đến cửa sổ và mở nó ra. Ngay tức khắc, ánh sáng mờ ảo màu vàng của Huỳnh Quang Cầu soi vào mặt cô.

Cô nháy mắt một cái rồi bước ra ngoài. Hách Liên Tử Đồng đứng trên ban công, ngắm nhìn toàn bộ tòa thành.

Thiết Tâm Thành vào đêm khuya, dưới ánh sáng lung linh của Huỳnh Quang Cầu, trở nên rực rỡ và lộng lẫy. Dưới chân thành, những ngọn đèn đuốc của người dân như những ngôi sao nhỏ, tạo nên một bức tranh đêm đẹp mắt. Đêm nay, Thiết Tâm Thành như một viên ngọc quý sáng ngời nhất.

Hách Liên Tử Đồng đứng trên thành, nhìn xuống phố phường, lòng cảm thấy ấm áp hơn. Cô tựa cằm, lẩm bẩm: “Không biết cậu ấy đang ở đâu trên mảnh đất này?”

Nhưng cô vừa nghĩ xong, liền rung đầu liên hồi, tự trách: “Tử Đồng! Mày lại mơ mộng vô du rồi.”

Nhưng rồi, cô lại lặng lẽ nhìn về phía trước, say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp, cho đến khi hai chân tê dại, đôi mắt mờ nhạt.

“Được rồi, mình nên đi ngủ thôi.”




Sáng hôm sau.

Khu ổ chuột - lò rèn của Lý Túc.

Ở trong phòng ngủ của Trần U.

Căn phòng ngủ của Trần U đơn giản mà ấm cúng, chỉ có một chiếc giường nhỏ ở giữa, một cái bàn học ở cạnh cửa sổ, một cái tủ quần áo bằng gỗ ở góc, và một cái gương nhỏ.

Trên chiếc giường, một cậu bé khoảng 7~8 tuổi đang nằm say giấc. Cậu bé mặc một bộ áo vải sạch sẽ, tóc đen, gương mặt dù trẻ con nhưng cũng có chút kiên cường.

Cậu bé này chính là Trần U. Lúc này cậu đang ngủ ngon lành, mơ một giấc mơ tuyệt vời.

Có lẽ do hôm qua trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng, nên hôm nay cậu mơ về một cuộc sống hoàn hảo. Trong mơ, cậu thấy cha mẹ và lão Đức Mai vẫn còn sống, và lúc cậu tám tuổi cậu vẫn sống ở tòa thành Trần Gia.

Sau đó, cậu lại mơ đến khi mình giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả, cậu giác tỉnh được thiên phú hệ hỏa, hơn nữa độ thân hòa rất cao. Cứ thế, cậu trải qua một cuộc sống đầy màu sắc trong mơ.

Tiến vào học viện Thần Hành Giả do Đế Quốc tổ chức, ở trong đó gặp rất nhiều người bạn, và cả cô bé tóc trắng kia nữa. Tiếp đó, cậu mơ thấy mình trở thành một Bán Thần vĩ đại, dùng ngọn lửa hy vọng của mình xua tan màn đêm, đem lại ánh sáng cho thế giới này, rồi cậu…

Nhưng đúng lúc này, tiếng “lách cách” mở cửa vang lên, theo sau đó là một người đàn ông đi vào gian phòng của Trần U, đây là một người đàn ông trung niên, có mái tóc đỏ rực, để râu, ăn mặc một bộ áo vải giản đơn, đây chính là Lý Túc.


Vừa vào, Lý Túc liền nói lớn: “Trần U! Mau dậy thôi, hôm nay cháu còn phải đi học đó!”

Giọng nói của Lý Túc rất to và ồn ào, nó đánh thức Trần U khỏi giấc mơ tươi đẹp kia.

Trần U vừa tỉnh lại trong giấc ngủ, gương mặt mang theo vẻ vẫn còn buồn ngủ, nói.

“Được rồi! Được rồi. Lần sau chú có thể hô bé hơn một chút sao? Lần nào cũng làm cháu giật mình.”

“Được! Được! Lần sau chú sẽ lưu ý.” Lý Túc gật đầu, sau đó gã mới nói: “Cháu mau chuẩn bị và vệ sinh đi, thức ăn chú đã nấu sẵn trên bàn rồi!”

“Vâng! Cháu biết rồi.” Trần U đáp.

“Ừm, cháu cứ từ từ thôi nhé, hôm nay chú có ít việc nên khi đi thì cứ khóa cửa vào nhé.”

Lý Túc vừa nói xong, thì gã cũng quay lưng lại rồi đi ra ngoài, truớc khi đi cũng không quên đóng cửa lại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận