- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 6: Chuyện Đã Qua (4)
- --
Tuy hai người vừa đi vừa nói, nhưng Trần Liên vẫn quan sát rất kỹ đường đi. Hai người vừa đi qua một con đường nhỏ, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Trên mái nhà, khói đen cuồn cuộn từ một cái ống khói. Tiếng búa rèn và tiếng lửa cháy vang lên từ bên trong nhà.
Hai người Trần U nhìn thấy một cái biển treo trước cửa nhà, trên biển có ghi "Lò rèn Lý Túc". Đó là nơi họ đang tìm.
"Chúng ta đến rồi" Trần Liên nói, sau đó cô liền tiến lên gõ nhẹ vào cửa vài cái, rồi nói to: "Anh lý, là tôi đây, Trần Liên. Tôi có việc quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ."
Bên trong nhà, có tiếng bước chân vang lên, rồi cửa mở ra, xuất hiện một người đàn ông cao lớn, người này có tướng mạo khoảng trung niên, gã có mái tóc đỏ rực và râu dài, mặt đầy mồ hôi và bụi, trên tay cầm một cây búa.
Người đàn ông này chính là Lý Túc, một thợ rèn nổi tiếng ở khu ổ chuột, là người bạn thuở nhỏ của Lê Chính, gã từng là một vệ binh nhưng một lần bị U Minh tấn công khiến cho chân gã bị thương, tuy không đến mức tàn tật nhưng không thể chạy nhảy tự do được nữa. Nên gã quyết định xin thôi việc và dọn vào khu ổ chuột, làm một thợ rèn. Mặc dù đã thôi việc nhưng gã vẫn giữ mối quan hệ tốt với vợ chồng Lê Chính.
Khi nhìn thấy hai người đến, Lý Túc mới kinh ngạc nói: "Trần Liên, lâu quá không gặp, cô tới đây tìm tôi có chuyện gì?"
Nói xong, Lý Túc mới chú ý đến Trần U đứng phía sau Trần Liên. Gã kinh ngạc nói: "Ồ! Đây là con trai của cô à?"
"Đây không phải con trai của tôi." Trần Liên lắc đầu, sau đó cô nói: "Chuyện tôi muốn nói tiếp theo không tiện nói ở ngoài này, anh có thể cho chúng tôi vào trong nhà không?"
"Dĩ nhiên, cô cùng anh bạn nhỏ này cứ vào đi, đừng khách sáo" Lý Túc mời hai người vào trong nhà.
Hai người Trần U bước vào nhà, vừa vào Trần U liền quan sát cảnh vật bên trong. Nhà của Lý Túc không rộng, nhưng cũng không chật. Trong nhà có một cái lò rèn, một cái bàn làm việc, một cái giường, và một cái tủ chứa những vũ khí và công cụ rèn. Trên tường treo một số bức tranh và phù hiệu, có vẻ là những kỷ niệm của Lý Túc.
Lý Túc dẫn Trần Liên và Trần U đến một cái ghế gỗ, rồi nói: "Ngồi xuống đi, tôi đi pha trà một lát. Hai người cứ tự nhiên mà ngồi."
Trần Liên cảm ơn Lý Túc, rồi ngồi xuống ghế, còn Trần U thì ngồi bên cạnh cô. Hai người đều có vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Lý Túc đi đến bếp, lấy một cái ấm trà và ba cái chén, rồi trở lại phòng khách, đặt chúng lên bàn. Sau đó, gã ngồi xuống ghế đối diện với hai người Trần U, rồi nói: "Lần này, cô đến đây có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp, thì cứ nói thẳng, tôi sẽ cố hết sức giúp, nếu tôi có thể."
Trần Liên nhìn vào mắt Lý Túc, thấy trong mắt gã có vẻ chân thành, cô liền thở dài, rồi nói: "Thực ra, tôi có một chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ. Đó là về..."
...
Trong khi Trần Liên đang dẫn Trần U đến khu ổ chuột, thì một người khác cũng đang rời khỏi thành. Đó là lão Đức Mai, người mà Trần U vô cùng yêu mến và kính trọng, là người quản gia trung thành và tận tâm nhất của Trần Gia.
Lão Đức Mai đi trên một chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa này là chiếc xe ngựa lão dùng để chở Trần U vào Thiết Tâm Thành. Vào lúc này, lão đang rất suy yếu và mệt mỏi, bởi lão đã bị thương nặng do chiến đấu với U Minh. Vết thương của lão rất nặng, nếu là người bình thường bị thương như vậy, e sợ không cầm cự được vài phút thì đã chết do mất máu quá nhiều, mặc dù thương nặng như vậy, lão vẫn cắn răng chịu đựng.
Lão biết rằng, chính mình không còn sống được bao lâu nữa, mà lão lại không nỡ nhìn thấy Trần U buồn bã khi mình chết trước mặt cậu. Nên lão đã quyết định rời đi, đi thật xa để Trần U không nhìn thấy cái chết của mình.
Lão Đức Mai ngồi trên chiếc xe ngựa đi ra ngoài thành thật xa, đi qua những cánh đồng hoang vu, những rừng cây khô héo, những con sông cạn kiệt. Lão không gặp một bóng người nào, mà chỉ có những sinh vật U Minh cấp thấp lảng vảng. Lão không quan tâm đến chúng, mà chỉ tập trung vào con đường phía trớc.
Sau một thời gian dài, xe ngựa dừng chân tại một vách núi cao. Nơi đây đã từng là một địa điểm được nhiều người ghé thăm để ngắm cảnh, và cũng là nơi lý tưởng để các cặp trai gái hẹn hò. Nhưng bây giờ, nơi này chỉ còn là một nơi hoang phế và đáng sợ. Lão Đức Mai xuống xe ngựa, rồi sau đó lão rút thanh kiếm bạc bên hông mình ra.
Lão nhìn thẳng vào hai con ngựa, giọng nói nhẹ nhàng của lão mang theo vẻ cảm kích, nói: "Cảm ơn chúng mày đã đưa lão già này đến đây, chúng mày xứng đáng được tự do." Nói xong, lão Đức Mai liền nhắm thẳng vào vị trí dây trói ngựa, rồi lão vung kiếm chém thật mạnh.
Lực chém của lão rất mạnh, nên chỉ với một nhát, dây trói hai con ngựa đã bị chém làm đôi.
"Đi thôi! Chúng mày đã tự do, hi vọng hai đứa chúng mày có thể sống sót được." Lão Đức Mai vuốt ve đầu của một con ngựa, nhẹ nhàng nói.
Hai con ngựa được lão thả tự do, ngẩng đầu lên trời hí dài một tiếng, rồi chúng cúi đầu với lão Đức Mai để thể hiện sự biết ơn. Sau đó, hai con ngựa này quay đầu về phía rừng cây, rồi chúng nhanh nhẹn chạy đi.
Nhìn hai con ngựa bắt đầu di chuyển. Lão Đức Mai chỉ đứng đó yên lặng nhìn, đợi khi chúng biến mất khỏi tầm mắt của lão, lão mới mỉm cười nói: "Tạm Biệt! Và lên đường bình an nhé!" Nói xong, lão Đức Mai khập khiễng đi đến vách núi, nhìn lên bầu trời tối tăm. Lão không thấy một ánh sáng nào, mà chỉ có một bầu trời u tối và những khí đen tuôn từ trên xuống. Một nỗi cô đơn và buồn bã dâng lên trong lòng lão.
Lão nhớ về kỷ niệm xưa của mình, từ một người hầu của gia tộc họ Trần, đến khi lão được cha mẹ của Trần U đề bạt, lão nhớ về kỷ niệm và tình yêu với một cô gái tên Hồng Thanh.
Lão yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, và cô ấy cũng yêu lão. Họ đã có một thời gian hạnh phúc bên nhau, nhưng rồi cô ấy đã chết trong một cuộc tấn công của sinh vật U Minh.
Lão đã không thể bảo vệ được cô ấy, và cũng không thể ở bên cô ấy khi cô ấy cần. Lão hận chính mình! Lão rất hận chính mình vô dụng, yếu kém không thể bảo vệ được người mình yêu thương. Lão cũng hận U Minh, chúng cuội nguồn của những đau thương, mất mát mà thế giới này phải chịu. Chúng đã biến thế giới tươi đẹp, hạnh phúc này trở thành một thế giới tuyệt vọng. Lão hận...
Sau đó, lão lại nhớ về Trần U và kỷ niệm của mình với Trần U tại tòa thành của Trần Gia. Lão yếu ớt, tự nói: "Thiếu gia! Từ khi gặp ngài, tôi đã có cảm giác ngài là một người đặc biệt. Rất đặc biệt, so với những đứa trẻ cùng lứa thì ngài là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ngài không thích những trò chơi của trẻ con, mà lại thích sách, thích tìm hiểu thế giới và cuộc sống của những người đau khổ và bất hạnh."
Nói đến đây, lão Đức Mai liền phun ta một bãi máu xuống mặt đất, hơi thở của lão từng chút, từng chút yếu dần. Lão lấy tay lau máu ở miệng, rồi ngẩng đầu lên trời, yếu ớt nói: "Ở trên người Thiếu gia, tôi đã nhìn thấy Lê Minh, tôi trông thấy hi vọng xua tan màn đêm, tôi trông thấy ngài là kẻ nắm giữ niềm tin, nắm giữ hi vọng. Ở đây, tôi xin gửi gắm cho ngài niềm hi vọng của tôi, một niềm Hi Vọng Vĩnh Thế."
Nói xong, lão Đức Mai cũng không thể chịu đựng được nữa, lão ngừng thở rồi ngã xuống. Cơ thể héo tàn của lão dần dần bị màn đêm bao phủ, chỉ có điều cho dù màn đêm bao phủ cơ thể và sinh mệnh lão, thì cũng không thể dập tắt được niềm tin hi vọng, niềm tin Vĩnh Thế của lão.