U Minh Trinh Thám

- Nếu có thể chụp được rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông kia, nói không chừng chúng ta có thể lấy thêm một phần từ chỗ người đàn ông kia.Người đàn ông hút thuốc kia lại điều chỉnh thông số của camera. Hình ảnh trở nên có chút sáng quá, trắng xóa một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.- Đừng làm loạn như vậy, cái gì cũng không nhìn được.Người đàn ông kia ở phía sau kháng nghị.- Cứ như vừa rồi là được, chủ yếu là cần nhìn bộ dạng của cô gái kia, người con trai không quan trọng.- Ừ, xem ra chỉ có thể như vậy.Người đàn ông hút thuốc kia thở dài.- Camera bên kia kém quá, không thấy rõ được bộ dáng của người con trai kia.Điều chỉnh lại tham số, gương mặt đang ngủ kia lại xuất hiện ở trên màn ảnh. Cái bóng đen ghé vào người Dương Nhan kia đang vuốt ve người nàng, dường như là đang tìm kiếm thứ gì đó.- Tên này bị ngu ngốc sao? thời gian dài như vậy mà còn chưa lột quần áo của cô nàng xuống.Người đàn ông có ảnh hiển thị là con thỏ cau mày nói.- Không đúng lắm, cậu xem này.Người đàn ông hút thuốc kia chỉ vào một góc trên màn hình.- Tuy rằng cái camera kia chẳng ra gì, nhưng mà dù sao cũng là ban đêm, mà chỗ chân giường này so với chỗ của người đàn ông kia còn tối hơn. Nhưng mà vì sao lại có thể thấy được chỗ này mà lại không thấy rõ được người đàn ông kia.- Cũng đúng.Người đàn ông kia cũng hiểu được bạn mình nói có chút đạo lý.- Cậu có thể tiếp tục điều chỉnh một chút được không.- Để tôi thử lại lần nữa.Người đàn ông hút thuốc kia lại bắt đầu thử điều chỉnh lại camera.- Hay là cậu thử điều chỉnh tỷ lệ lên đến cao nhất thử xem.Người đàn ông có ảnh hiển thị là con thỏ nói.- Cũng được, để thử xem.Người đàn ông hút thuốc kia gật gật gầu, điều chỉnh lại tỷ lệ đến mức cao nhất.Trong tấm hình đen trắng rõ ràng. Đã không thể nhìn rõ bộ dáng của Dương Nhan nữa, cả hình ảnh đều là hình ảnh đen trắng rõ ràng. Đột nhiên cái hình ảnh quỷ dị rõ ràng này khiến cho hai người đàn ông ngây dại.Tại trong tấm hình đen trắng này, một cái gì đó đen tuyền ghé sát vào nguời Dương Nha. Hai cái bóng đen giống như là đôi tay không ngừng sờ soạng ở xung quanh Dương Nhan, giống như là đang tìm cái gì vậy. Mà cái bóng đen kia nhìn thế nào cũng không giống người, bẹt dí, giống như là một người bị đè ép vậy.- Này…Đây là cái gì…Người đàn ông hút thuốc ngây ngẩn cả người, ngay cả điếu thuốc trên miệng rơi xuống cũng đều không phát hiện ra.Hai người đang trợn mắt há hốc mồm vì hình ảnh trước mắt, cái bóng đen kia dường như là đã nhìn thấy hai người đàn ông đang quan sát nó từ trên mạng. Nó chậm rãi bò từ trên người Dương Nhan xuống, quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía cáu camera bò lại.- Vật kia…Vật kia…Là quỷ…Người đàn ông có ảnh hiển thị là con thỏ đột nhiên kêu to.- Mau tắt đi, nó đang hướng về phía chúng ta.Người đàn ông hút thuốc kia hồi phục lại tinh thần, muốn cắt đứt kết nối, nhưng mà vì ngón tay đang sợ hãi lên không ngừng run rẩy.Một đôi mắt hắc bạch phân minh chiếm hết cả cái màn hình. Hai người đàn ông đang ngồi trước màn hình kia thậm chí còn có thể thấy rõ ràng trong đôi mắt kia có tơ máu che kín. Cái con ngươi màu đen kia không ngừng đung đưa, dường như là có thể nhìn thấy hai người bọn họ ở bên này.- Quỷ a!Hai người đàn ông kia la hoảng lên, người đàn ông hút thuốc vội vàng rút điện máy tính ra. Máy tính bị cắt điện, các đồng hồ đo ở trên màn hình đều biến thành màu đen, toàn bộ phần mềm máy tính đều biến mất. Nhưng mà đôi mắt kia lại không ngừng chớp động ở trên cái màn hình máy tính đã bị rút điện.Đêm nay Dương Nhan ngủ không được ngon, thật là không ngon. Không biết là vì sao nàng cảm giác thấy có chút ngột ngạt có thở, có cảm giác không thể thở nổi. Tuy rằng sau đó thì khá hơn một chút, nhưng mà nàng lại mơ một giấc mơ kỳ quái. Nàng mơ thấy nàng ngồi ở trên xe bus, bốn phía có đầy người đứng. Nhưng không biết vì sao mà nàng không thể thấy rõ mặt của những người này, nhưng mà Dương Nhan lại có thể cảm giác được những người này đều đang nhìn nàng, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.Đột nhiên, không biết từ nơi nào vươn ra một đôi tay, đôi tay này sờ soạng ở trên người của nàng. Không phải là sờ soạng có ý dâm loạn gây rối, cũng không phải giống như là ăn trộm mà giống như một hành động đương nhiên, nó đang tìm kiếm thứ đồ vật gì đó ở trên người của nàng. Dương Nhan bị loại cảm giác này khiến cho hoảng sợ. Nàng mạnh mẽ quay sang bên cạnh, muốn hô cứu mạng, nhưng mà không biết tại vì sao mà hô thế nào cũng không ra tiếng.Dương Nhan thấy rõ, chủ nhân của đôi tay kia là một người phụ nữ trung niên, bộ dáng rất bình thường, giống như một người đàn bà tùy ý có thể thấy được trong gia đình vậy. Nhưng ánh mắt kia lại khiến cho Dương Nhan giật mình một cái. Đôi mắt kia chằng chịt tơ máu, cũng giống như là đôi mắt của một người cả tuần đều không ngủ vậy. Đôi mắt kia nhìn chăm chằm vào nàng, một đôi mắt khá lớn đen trắng rõ ràng.Mà lúc này, không biết từ chỗ nào liền có mấy đôi tay vươn ra, đồng thời tiếp xúc tới thân thể của Dương Nhan. Cảm giác lạnh lẽo khiến cho nàng rùng mình một cái. Mấy đôi tay này không ngừng sờ soạng ở trên người nàng, khiến cho toàn bộ túi xách quần áo trên người Dương Nhan đều bị xé rách.Những đôi tay kia ngày càng nhiều, tất cả mọi người trên xe đều vây quanh bên người Dương Nhan, có người không chen được đến trước mặt Dương Nhan liền cố gắng vươn tay ra, hướng về phía mặt Dương Nhan. Từng đôi tay kia đều trắng bệch đến dọa người, giống như là đã ngâm trong nước nhiều năm vậy.Xung quanh đều là những đôi tay trắng bệch kia, đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như là tới từ địa ngục vậy, cảm giác ấy khiến cho Dương Nhan mạnh mẽ giật mình tỉnh lại.Ngồi ở trên giường, quần áo ngủ trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài vẫn còn tờ mờ sáng, hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi, Dương Nhan vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi. Không biết tại sao lại mơ một giấc mơ khủng bố như vậy chứ? Nhất định là vì bị tên đàn ông biến thái trên mạng hôm qua dọa.Dương Nhan quay đầu lại nhìn cái máy tính đặt ở trên bàn. Không biết là cái màn hình máy tính đã chuyển thành màu đen từ bao giờ. Dương Nhan nhớ tối hôm qua mình cũng không có cắm điện, chắc là máy tính bị hết pin cho nên mới tắt đi.- Đáng chết, nhất định phải cho tên kia vào sổ đen, sau này kiên quyết không thể nói chuyện với người như vậy nữa.Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Dương Nhan thay quần áo xong, lại phát hiện đêm qua điện thoại của mình vẫn còn duy trì trạng thái kết nối. Lúc đêm qua vội vàng đi ngủ nên quên mất không tháo điện thoại ra.- Không xong đã để điện thoại nối mạng cả đêm.Dương Nhan thử gọi một cú điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở tài khoản không đủ.- Hôm nay đi ra ngoài sớm một chút, xem có gì hay không.Dương Nhan khó có hôm nào lại dậy sớm như vậy, không khí sáng sớm ở trong thị trấn rất tươi mát, nàng quyết định đi ra ngoài một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận