U Minh Trinh Thám

- Hô…Xốc lên chiếc mền dùng che ánh sáng từ bút ký bổn phát ra, Trần Hạo lau mồ hôi. Mặc dù trời đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn nóng nực, cảm giác không chút sảng khoái như cuối mùa thu.Ánh đèn trong ký túc xá tắt thật sớm, chẳng qua chỉ mới hơn mười giờ tối cũng đã bị tắt điện. Điều này làm cho Trần Hạo thật không thói quen sau một kỳ nghỉ điên cuồng. Sau một cuộc thi vào trường cao đẳng chẳng khác gì đi lên chiến trường, cả kỳ nghỉ Trần Hạo cơ hồ đều thức nguyên cả đêm dài, hắn đã có thói quen tới trời hừng sáng mới chịu đi ngủ, muốn ở trong thời gian ngắn thay đổi giờ giấc sinh hoạt thật nói dễ hơn làm. Trong lòng Trần Hạo không ngừng cảm tạ những nhà khoa học, ít nhiều nhờ có họ phát minh ra máy laptop cùng pin, mới khiến cho hắn không đến mức nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngừng bị giày vò thống khổ bị mất ngủ. Đương nhiên, người phát minh ra inte cũng không thể bỏ qua công lao.Nhưng không biết là do việc quản lý ký túc xá trong trường đại học quá nghiêm khắc, hay chỉ đơn thuần là vì nguyên nhân muốn ra oai phủ đầu với những sinh viên mới nhập học, những lão sư giám thị vẫn luôn ở thời khắc mấu chốt nhất phát hiện vài đồng học cùng chung ham mê như Trần Hạo sử dụng laptop nửa đêm, tự nhiên sẽ khó tránh khỏi việc bị phê bình tịch thu máy tính. Tuy rằng Trần Hạo có vài lần tránh được kiếp nạn như vậy không bị phát hiện, nhưng trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn, chỉ sợ kế tiếp người bị sa lưới sẽ là chính mình. Vì thế mặc dù ngoài trời thật nóng, nhưng hắn vẫn dùng mền che kín laptop cùng bản thân mình, không để ánh sáng chiếu ra bên ngoài.Những con sâu quá mức đắm chìm trong thế giới inte thường thường sẽ quên mất cảm giác không khỏe của bản thân. Cho nên tuy rằng bị nóng nực tuôn đầy mồ hôi, nhưng sau khi tắt đi máy tính Trần Hạo mới cảm giác được người mình ướt đẫm. đọc truyện mới nhất tại y_comSo sánh với lúc tự do khi chưa bị tắt đèn, ở trong chăn mền đương nhiên không thể bày ra được tư thế gì thoải mái. Muốn tiếp tục chiến đấu trong thế giới trò chơi hiển nhiên không quá thực tế, hơn nữa loại sử dụng inte wifi cũng không thích hợp tải chương trình quá nặng. Cho nên sau khi tắt đèn, Trần Hạo lại khai quật ra một hoạt động dễ dàng giết thời gian hơn, đó là xem tiểu thuyết trên inte.Đô thị, võng du, khoa học viễn tưởng, đủ thể loại, loại nào hắn cũng không cự tuyệt. Đương nhiên trong bóng đêm yên tĩnh, càng thích hợp trong loại hoàn cảnh này chính là xem loại tiểu thuyết thần quái. Suốt hai ngày nay sau khi tắt đèn, Trần Hạo đã đọc liên tục nhiều bộ tiểu thuyết thần quái. Nhưng làm cho hắn không chút hài lòng chính là những tiểu thuyết thần quái kia ngoại trừ đào mộ hoặc là khoác vẻ bề ngoài thần quái thực tế lại là chuyện tình yêu, hoặc là quỷ quái như Tây Du Ký thì không còn gì khác. Mà Trần Hạo thích đọc cũng là loại tiểu thuyết có thể thông qua chữ viết đem cảm giác sợ hãi rét lạnh trong đáy lòng độc giả đào bới kích phát ra ngoài, là thuộc dòng truyện khủng bố kinh dị chân chính.Khuya hôm nay Trần Hạo tìm được một bộ truyện như thế. Tuy rằng không quá nổi danh, nhưng chính là loại mà Trần Hạo muốn xem. Vô số kinh hách cùng quỷ dị đan xen vào nhau, làm cho hắn yêu thích không ngừng lại được. Nếu không phải trong máy tính bị hết pin, chỉ sợ hắn đã luôn đọc cho đến sáng. Quyển sách này nghe nói bởi vì viết quá mức kinh khủng cùng huyết tinh, đã bị một vài đơn vị quản lý đề nghị xóa bỏ. Nhưng hiện tại do inte quá cường đại, nếu như muốn tìm vẫn có thể tìm được.Khi đọc quyển sách này, bàn tay cầm chuột của Trần Hạo đều ướt đẫm mồ hôi. Đây không phải mồ hôi vì nóng nực đắp mền, mà là bởi vì quá hưng phấn. Bình thường cuộc sống thật quá mức bình thản, khuyết thiếu một ít sự vật có thể kích thích được thần kinh đại não. Mà quyển sách này vừa lúc có thể thỏa mãn được sự kích thích cho hắn, khủng bố cùng đào sắc vĩnh viễn là sự lựa chọn tốt nhất để kích thích đại não.Ném máy tính sang một bên, Trần Hạo duỗi bờ lưng mệt mỏi, bên tai là tiếng hít thở trong giấc ngủ say của bạn cùng phòng. Thời gian dài bảo trì một tư thế, làm hông của hắn hơi mỏi mệt tê dại, hắn muốn đứng dậy hoạt động một chút…- Đinh linh…Một tiếng chuông thật kỳ quái từ bên ngoài cửa sổ ký túc xá rơi vào trong tai Trần Hạo. Ở bên trong đêm khuya, loại tiếng vang kia tuy rằng không lớn nhưng có thể nghe được dị thường rõ ràng. Tiếng vang kia không giống như tiếng phong linh thanh thúy khi cơn gió thổi qua, mà là loại thanh âm của tiếng chuông treo trên cổ sủng vật nào đó.- Thanh âm gì vậy?Trần Hạo chợt giật mình. Thanh âm kia rất gần, nhưng cửa sổ phòng của bọn họ lại không hề có treo chiếc chuông nào. Trước đó hắn luôn đắm chìm trong truyện tiểu thuyết khủng bố, đối với tiếng vang kỳ quái kia càng thêm mẫn cảm. Hắn chậm rãi quay đầu, hướng bên ngoài cửa sổ nhìn ra. Ánh trăng đêm nay không biết trốn tới nơi nào, sắc trời bên ngoài lại có chút đỏ lên, giống như che kín một tầng huyết sắc.Trần Hạo thấy được có thứ gì đó, một thứ làm cho hắn hoàn toàn không dám tin tưởng. Hắn đứng ngây ra tại chỗ, vẫn duy trì động tác đứng dậy trước đó, nhưng trong lòng hắn lại hoàn toàn băng giá. Trước đó toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì nóng nực, ở trong nháy mắt đã biến mất, thay vào là cảm giác rét lạnh lan tràn khắp toàn thân.Ở trong bối cảnh không trung màu đỏ sậm kia, một đôi chân trần đang chậm rãi tiến lên cửa sổ. Giống như có một người nào đó từ trên lầu đang chậm rãi bay xuống dưới, tốc độ giảm dần dần, thật thong thả lại chậm chạp, đôi chân có chút dọa người, không hề có chút huyết sắc.- Quỷ…Thân thể Trần Hạo vì quá sợ hãi mà run rẩy lên, hàm răng không ngừng va nhau lập cập. Phòng ngủ ký túc xá của bọn họ nằm tận lầu bốn, đã là áp mái. Huống chi đôi chân như vậy cũng không giống như sinh viên muốn giấu diếm người quản lý ký túc xá để lẻn ra ngoài lên mạng. Hiện tại hắn mới cảm nhận thật sâu, những bộ tiểu thuyết mà hắn đã xem xa xa không sánh bằng những gì tận mắt chứng kiến mới càng thêm kích thích. Ít nhất tiểu thuyết chỉ kích thích cho hắn hưng phấn, mà một màn trước mắt mang đến cho hắn cảm giác rét lạnh tận đáy lòng, khiến cho hắn không rét lại run rẩy.Trần Hạo có chút không biết phải làm sao. Tuy rằng loại cảnh tượng này vẫn từng gặp vô số lần trong ti vi hoặc trong sách, nhưng lại không rung động bằng tận mắt nhìn thấy. Nếu như mình là diễn viên trong ti vi hoặc trong sách, khi đối mặt với tình thế như vậy, có lẽ sẽ mỉm cười mà không thèm để ý, nâng tay lên sử dụng vài môn pháp thuật, hoặc xuất ra vũ khí tuyệt thế trong người liền có thể đem thứ này đánh cho tan thành mây khói. Chỉ đáng tiếc chính là hắn chỉ là một người bình thường, là một sinh viên mới bước chân vào đại học, cũng không biết pháp thuật gì, cũng không có tuyệt thế thần binh. Hiện tại vũ khí lợi hại nhất mà hắn có thể sử dụng bất quá chỉ là máy tính đặt trên giường cùng que kem mà hắn ăn hết lười ném bỏ.Đôi chân trần ở ngoài cửa sổ vẫn đang chậm rãi hạ xuống, Trần Hạo đã thấy được chiếc quần lụa mỏng màu trắng. Đường viền trên quần có chút cũ nát, nhìn qua giống như là áo ngủ. Thật rõ ràng đôi chân bên ngoài đang chậm rãi hạ xuống là của một con nữ quỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận