U Minh Trinh Thám

- Đinh linh…Ngay khi nữ quỷ bay sát qua bên người, bên tai Trần Hạo nghe được thanh âm tiếng chuông vang lên thanh thúy, chỉ chớp mắt nữ quỷ đã biến mất không thấy.- Hơn nửa đêm, cậu kêu cái gì đây?Lão tứ nhu nhu đôi mắt buồn ngủ nhìn Trần Hạo oán giận nói:- Còn để cho người ta ngủ hay không?- Còn ngủ, tiếp tục ngủ nữa sẽ chết!Trần Hạo từ trên giường nhảy xuống, lại phát hiện hai chân mình có chút như nhũn ra. Bởi vì quá mức sợ hãi, vừa rồi hắn hét lớn một tiếng tựa hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực. Thật vất vả vịn vào đầu giường thở hổn hển lấy hơi mới cảm giác khôi phục được chút thể lực.- Mau nhìn xem nhị bàn thế nào!Hắn nhìn lão tứ nói.- Nhị bàn bị cái gì?Lão tứ không hiểu chuyện gì bò xuống giường, đi tới chỗ lão nhị đưa đầu nhìn nhìn, quay đầu lại nói:- Không có việc gì, đang ngủ ngon giấc, vẫn còn đang ngáy kìa!- Gọi hắn dậy đi!Trần Hạo nói:- Cậu không biết vừa rồi có con nữ quỷ nằm úp sấp trên người nhị bàn, hút dương khí của hắn đó. Nếu không phải vừa rồi tôi kêu to một tiếng dọa chạy nó, chỉ sợ nhị bàn đã mất mạng!- Không thể nào! Không đâu a…Vừa nghe nói như thế lão tứ cũng hoảng sợ, hắn dùng lực đánh hai tát tai vài mặt lão nhị, muốn đánh thức hắn:- Uy, bàn tử, rời giường, mau thức dậy đi, cậu không sao chứ?- Làm gì vậy, làm gì nha? Có cho người ta ngủ không đây?Lão nhị bị lão tứ chụp tỉnh, bất mãn đẩy tay lão tứ qua một bên:- Tôi đang ngủ ngon giấc, cậu làm gì thế?- Di, xem ra đâu có việc gì đâu?Thể cốt của lão tứ rất nhẹ, thật nhẹ nhàng đã bị lão nhị đẩy sang một bên, còn quay vòng tại chỗ. Vẻ mặt lão tứ nghi hoặc nhìn Trần Hạo nói:- Dáng vẻ không giống như có việc gì, hắn vẫn còn mạnh mẽ lắm!- Di, không đúng đâu?Trần Hạo cũng có chút khó hiểu:- Vừa rồi tôi rõ ràng thấy con nữ quỷ kề sát trên mặt hắn, đang hút dương khí của hắn. Nhị bàn, cậu có cảm giác thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?- Không thoải mái? Đâu có?Nghe được lời của Trần Hạo, lão nhị càng hoảng sợ. Hắn vội vàng nhảy xuống bật tới bật lui dưới đất, sờ sờ toàn thân mình kỳ quái nói:- Đều rất bình thường nha?- Uy, lão tam, cậu có phải nằm thấy ác mộng đem chuyện nằm mơ xem là thật đi?Lão tứ ngáp dài nói:- Chơi chúng tôi sao? Trên thế giới này làm gì có quỷ?- Phải đó!Lão nhị cũng ở một bên nói:- Cậu đánh thức hai chúng tôi cũng bởi vì bản thân mình nằm thấy ác mộng sao?- Không phải nằm mộng!Trần Hạo khẳng định lắc đầu:- Tôi tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không sai.- Đi ngủ nhanh đi, đừng xuống ngày ở trên mạng xem tiểu thuyết, tôi nghĩ cậu xem nhiều quá nên đầu óc phát ngu rồi đi?Lão nhị than thở cằn nhằn, nằm lại trên giường.- Nằm mơ sao?Trong đầu Trần Hạo hồi ức lại cảnh tượng vừa rồi, lắc lắc đầu:- Sẽ không phải nằm mơ, thật sự là mình thấy được, đó tuyệt đối không phải là mộng…- Ngủ cũng không được yên…Lão nhị nằm trên giường than thở một câu, cảm giác trên cổ có chút ngứa ngáy. Hắn dùng tay sờ sờ, không biết từ khi nào trên cổ nổi lên một cục u, dùng tay đụng vào thấy ngứa vô cùng.- Ngày tháng gì đây, còn có muỗi!Lão nhị lấy ra chai đầu đặt trên đầu giường đổ lên cục u. Bởi vì hắn hơi tròn trịa, cho nên thật dễ bị muỗi cắn, vì vậy cũng không xem là quan trọng gì, rất nhanh lại cất tiếng ngáy ngủ say.- Đó tuyệt đối không phải là nằm mộng…Trần Hạo nằm trên giường của mình, nhưng không cách nào ngủ được. Tất cả những chuyện xảy ra đêm nay hắn tin tưởng tuyệt đối không phải là ảo giác hoặc là giấc mộng gì, đó là tận mắt hắn nhìn thấy. Nữ quỷ kia, còn thêm thanh âm tiếng chuông tựa hồ đang quanh quẩn bên tai……Khí trời vẫn thật oi bức, Trần Hạo cũng không muốn ngồi dưới bóng cây tránh nắng chút nào, tựa hồ chỉ ngồi dưới ánh mặt trời mới có thể xua tan được âm lãnh lưu lại trong lòng hắn tối đêm qua.- Uy, ngồi đây làm gì vậy?Bả vai bị người vỗ một cái, Trần Hạo hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc.- Làm ơn đi, người dọa người hù chết người đó!Trần Hạo oán trách nói:- Đặc biệt là một người đã nhận phải kinh hách như tôi, hiện tại tâm lý còn chưa thể khôi phục bình thường, thật sự dễ dàng bị kiểu hù dọa của cô hù chết…- Hống hống, hù chết, vậy sau đó anh có thể tới tìm tôi báo thù thôi!Cô gái nhìn Trần Hạo thè lưỡi, ngồi xuống bên cạnh hắn:- Tôi nghe nhị bàn của phòng ngủ chỗ anh nói, tối hôm qua anh nằm thấy ác mộng sao? Hơn nữa cố ý nửa đêm gọi hai người bọn họ thức dậy nói anh đã nhìn thấy quỷ, chuyện gì xảy ra vậy?- Miệng của tên mập kia vĩnh viễn cũng không biết đóng kín.Trần Hạo không chút kiên nhẫn đáp:- Chi vậy, ngọn lửa bát quái của cô lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt rồi sao?- Thì hỏi thăm một chút thôi, anh lại không bị thiệt thòi gì, tôi còn lấy được thật nhiều tài liệu sống.Cô gái quyệt mồm bất mãn nói:- Xã trưởng bên tin tức xã chúng tôi gần đây không biết lại nổi cơn điên gì, lại đòi làm ra bảy đại sự kiện không thể tưởng tượng nổi trong vườn trường. Còn bắt những tân sinh mới trong xã đoàn như chúng tôi đi tìm tài liệu sống. Làm ơn đi, bây giờ là xã hội hiện đại có được không, làm gì có nhiều chuyện quỷ như vậy chứ, cho dù có cũng đã sớm bị chính phủ xóa sạch hết rồi, làm gì tới phiên chúng tôi đến viết nha. Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi thật sự là không tìm được biện pháp gì, đành phải chạy tới tìm anh hỏi manh mối vậy!- Ân, bên cô làm tin tức đúng thật là quá nhàm chán.Trần Hạo nghiêm trang gật đầu.- Không có việc gì lại làm ra tai tiếng tình dục hoặc xì căng đan, thật sự là không có chuyện gì làm thì lại đem người ta phong sát mất dạng. Làm ra những chuyện bất an ninh, thật sự là đáng giận!- Nói ai đây?Vừa nghe hắn nói lời này cô gái liền tức giận, hung hăng nhéo lên cánh tay Trần Hạo. Hai ngón tay xoắn lấy khối thịt xoay vòng làm Trần Hạo đau đến kêu to:- Uy, buông tay, buông tay, không buông tôi sẽ cắn cô đó!Trần Hạo thật vất vả mới thoát khỏi hai ngón tay ngọc kia, nhìn nhìn cánh tay đã sưng lên một cục u xanh tím:- Thật quá độc ác đi!Trần Hạo hung tợn nhìn cô gái nói:- Loại bạn gái dã man đúng thật đã quá hạn rồi, chỉ bằng tính tình này của cô, sau này còn ai dám lấy cô đây!- Ai cần anh lo, lại không yêu cầu anh lấy!Cô gái bất mãn hừ một tiếng nói:- Càng ngày càng kém, trước kia khi còn nhỏ tôi nói qua muốn cắn tay anh lưu lại dấu hiệu, cắn chảy máu anh cũng chẳng hé răng. Hiện tại mới lớn lên một chút đã không chịu được!- Làm ơn đi, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, lại nói khi đó tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện biết không?Ánh mắt Trần Hạo lật ngược như xem thường:- Bằng không hiện tại tôi cho cô cắn cái đồng hồ quả quýt?- Đồ lưu manh!Cô gái lặng đi một thoáng, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, đánh Trần Hạo liên tục:- Càng ngày càng tệ, lần sau trở về tôi nhất định tìm dì cáo trạng anh!__________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận