U Minh Trinh Thám

…Đã đến thời gian tan học, Diệp Tiểu Manh xem lại đồng hồ, hốt ha hốt hoảng chạy ra khỏi phòng học.Không vì điều gì khác, đơn giản là vì trong nhà lại có thêm một miệng ăn.Từ khi Minh Diệu mất tích cho tới hiện tại cũng đã qua được nửa năm. Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Mị, Diệp Tiểu Manh cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Một cô gái có hình dạng giống nàng như đúc đi vào nhà nàng, nói rằng cô ấy là chị ruột của nàng, sau đó lại mang đến tin dữ về Minh Diệu. Diệp Tiểu Manh đã quên mất sau khi mình nghe tin lại có phản ứng gì, trí nhớ của đoạn thời gian đó hoàn toàn trống rỗng. Đại não con người sau khi nhận lấy kích thích mãnh liệt, thường thường sẽ có biện pháp khởi động bảo hộ bản năng, đem một ít chuyện đáng sợ trong trí nhớ niêm phong cất giấu. Diệp Tiểu Manh chỉ nhớ được sau khi mình tỉnh lại thì đang nằm trên giường mình, mà sau khi đi ra phòng khách nhìn qua thì thấy Mị đang ngồi trên ghế sô pha, quần áo hỗn độn, hơn nữa cả căn phòng đều hỗn loạn, trên vách tường xuất hiện thật nhiều lỗ thủng!- Chuyện gì xảy ra vậy?Diệp Tiểu Manh bị một màn trước mắt làm sợ ngây người:- Động đất sao?- Không có gì!Mị nhìn Diệp Tiểu Manh, nhẹ nhàng lắc đầu:- Là bình gas bị nổ mà thôi!Tính tình thật dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác cùng tính quá mức dễ quên có lẽ chính là ưu điểm lớn nhất của Diệp Tiểu Manh, nàng ở trong thời gian thật ngắn đã tiếp nhận lời giải thích của người chị cùng cha khác mẹ về lý do căn phòng khách bị phá hủy. Có thêm một người chị cũng không phải là chuyện gì xấu, Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ. Nhưng nhìn phòng khách biến thành rối tung như vậy nếu Minh Diệu trở về nhất định sẽ mắng chết nàng.Rất dễ dàng tin tưởng người khác cùng quá cố chấp cũng là hai loại khái niệm. Hoặc là nói cuộc sống chung trong thời gian dài đã bồi dưỡng tới lòng tín nhiệm mù quáng. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh có thể rất nhanh tin tưởng lý do của Mị về căn phòng khách bị phá hỏng, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không tin tưởng về tin tức cái chết của Minh Diệu mà Mị mang về. Ngẫu nhiên ở một vài thời điểm, Diệp Tiểu Manh vẫn sẽ nhắc nhở khi Minh Diệu về sẽ như thế nào thế nào. Mỗi khi tới lúc đó, Mị muốn giải thích điều gì đó, hoặc làm cho Diệp Tiểu Manh nên hiểu chuyện gì, nhưng lời nói của Mị hoàn toàn không vào được lỗ tai của Diệp Tiểu Manh. Hoặc là nói, Diệp Tiểu Manh đã theo bản năng lựa chọn che chắn những từ mà nàng hoàn toàn không muốn nghe thấy.Không phải nghe không được, mà là Diệp Tiểu Manh dù thế nào cũng vẫn không tin, hoặc là nói nàng hoàn toàn không muốn đi tin tưởng. Nàng tình nguyện lừa dối bản thân mình rằng Minh Diệu chỉ bị mất tích mà thôi, hoặc sẽ có một ngày nào đó hắn thình lình trở về dọa cho nàng nhảy dựng, cũng không muốn đi tin tưởng chuyện Mị đã kể cho nàng.Minh Diệu nhất định là còn sống, đúng vậy, nhất định còn sống. Diệp Tiểu Manh vẫn luôn tin tưởng như thế. Có lẽ là Minh Diệu đi tìm cha của nàng, Diệp Tiểu Manh không ngừng đem lý do Minh Diệu mất tích là vì đi làm chuyện gì đó thật quan trọng, hoàn toàn không muốn suy nghĩ những lý do mà nàng nghĩ ra cùng áp đặt lên người Minh Diệu là không chút căn cứ cùng miễn cưỡng như thế nào.Về người chị tự dưng đột ngột tìm tới tận cửa, kỳ thật Diệp Tiểu Manh cũng không quá hiểu biết. Trong lúc nói chuyện phiếm Diệp Tiểu Manh chỉ nghe được hiện tại Mị tựa hồ đang làm công tác cũng tương tự như nghề thám tử tư của Minh Diệu lúc trước, thuận tiện tiếp nhận một ít án kiện trừ linh hoặc là thần quái đặc thù, còn chuyện cụ thể hơn thì không nghe Mị kể rõ ràng, vì vậy Diệp Tiểu Manh cũng không hỏi thêm. Có lẽ do cảm giác đặc thù trong huyết thống, ngay ánh mắt đầu tiên Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Mị đã biết có thể tin tưởng chị mình.Vì thế Mị ở lại trong căn nhà của Minh Diệu cùng Diệp Tiểu Manh. Hai người cùng ngủ chung trong phòng của nàng. Diệp Tiểu Manh cảm giác người chị này tựa hồ rất thích kề cận với mình, giống như trước kia nàng thích kề cận với Minh Diệu, lúc ngủ Mị luôn thích ôm chặt lấy nàng, hơn nữa còn không ngừng vuốt ve nựng nịu nàng. Căn phòng của Minh Diệu ở cách vách vẫn bỏ trống, mỗi tuần Diệp Tiểu Manh đều rút ra thời gian một ngày quét tước căn phòng một lần. Sau đó nàng sẽ một mình ở lại trong phòng của Minh Diệu, ở trên cửa sổ có một hộp nhỏ màu đen, bên trong là chiếc kính đen quê mùa của Minh Diệu. Không biết tại sao mỗi lần Diệp Tiểu Manh nhìn thấy nó, vô luận trong lòng nàng có bao nhiêu buồn bực đều cũng có thể thật nhanh bình phục lại.- Em về rồi!Dùng chìa khóa mở cửa, Diệp Tiểu Manh hướng bên trong phòng ngủ kêu một tiếng.- Chị, rời giường đi, thanh tỉnh một chút chuẩn bị ăn cơm!- Ân…Thanh âm ngái ngủ của Mị từ trong phòng truyền đến. Cửa phòng mở ra, Mị để trần thân trên, chỉ mặc chiếc quần lót từ trong phòng đi ra ngoài. Mặc dù gương mặt hoàn toàn giống hệt nhau, nhưng so với dáng vóc dậy thì mà nói, sự chênh lệch giữa hai chị em khiến cho Diệp Tiểu Manh luôn canh cánh trong lòng.Theo ánh mắt vẫn còn mơ hồ của Mị thì có thể thấy được nàng tựa hồ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.Lúc mới bắt đầu, tuy rằng mỗi lúc trời tối Mị đều thích ôm Diệp Tiểu Manh cùng nhau ngủ, nhưng Diệp Tiểu Manh biết Mị căn bản ngủ không ngon giấc. Nàng rất dễ dàng tỉnh giấc, chỉ có chút tiếng động nào đó thì Mị sẽ lập tức mở bừng mắt, thân thể căng thẳng, biến thành vô cùng cảnh giác. Diệp Tiểu Manh cảm giác tình huống của Mị cũng không giống như người có thần kinh quá nhạy cảm bình thường hoặc bị suy nhược thần kinh, mà càng giống như một người từng thừa nhận sự kinh hách nào đó khiến trong lòng nàng bị tổn thương biến thành nhát gan, lại thay đổi như một người có chút bệnh thần kinh. Diệp Tiểu Manh từng tò mò hỏi thăm cuộc sống mà Mị từng trải qua, nhưng Mị chỉ cười cười không nói gì, nhưng trong nụ cười kia có điều gì đó mà Diệp Tiểu Manh xem không hiểu, nàng cũng thật biết điều không tiếp tục truy vấn.Nhưng mỗi tháng luôn sẽ có vài ngày Mị biến mất, hoặc là một buổi tối, có khi là một tuần, thời gian cũng không cố định. Ở trong đoạn thời gian này, Diệp Tiểu Manh hoàn toàn không thể liên lạc được với Mị, ngay cả điện thoại cũng không gọi được, căn bản không biết được Mị đã đi nơi nào và làm những việc gì. Nhưng sau khi Mị trở về thường sẽ cầm theo một số tiền lớn, đều đưa hết cho Diệp Tiểu Manh, để nàng chi tiêu trong nhà. Sở dĩ nói là số tiền lớn, chủ yếu là vì mỗi lần nàng đem tiền về đều tương đương với tổng số tiền mà Minh Diệu làm được suốt mười năm cộng lại.Mị không nói nên Diệp Tiểu Manh cũng không hỏi, xem như đó là ăn ý riêng giữa hai chị em. Tuy rằng hiện tại sinh hoạt đã không còn quẫn bách như trước kia, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn luôn sợ hãi sẽ có một ngày khi Minh Diệu đột nhiên trở về sẽ tìm không được nàng, cho nên nàng không muốn rời khỏi căn nhà này, lại bỏ tiền ra mua luôn căn nhà ở lại. Về phần Mị, đối với nàng mà nói nơi nào cũng đều là giống nhau, căn phòng nhỏ hoặc rừng rậm ngoài trời hay cống thoát nước ẩm ướt hoàn toàn cũng không có gì khác biệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận