U Minh Trinh Thám

Trên ti vi đang phát một bộ phim Hàn Quốc buồn ngủ. Minh Diệu cảm thấy hai mắt như díu lại, Diệp Tiểu Manh như một con mèo nhỏ, cuộn tròn trong lòng hắn không chịu đi ra. Mỗi lần Minh Diệu cảm giác tứ chi tê dại, muốn thay đổi tư thế, Diệp Tiểu Manh luôn dùng ánh mắt thương cảm nhìn hắn, dáng vẻ ủy khuất tựa hồ có thể khóc bất cứ lúc nào, khiến Minh Diệu phải từ bỏ ý niệm trong đầu mình.Trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Tiểu Manh đương nhiên cũng không thể nào tiếp tục cuộc đời học sinh của nàng, chỉ có thể cuộn tròn ở nhà. Nhưng cũng may, hiện tại Minh Diệu trở lại, không đến mức để nàng một người cô đơn ngồi trên ghế sô pha xem những bộ phim buồn chán kia.Diệp Tiểu Manh đột nhiên phát hiện, tựa hồ nằm trong lòng Minh Diệu, những bộ phim khóc lóc, buồn chán kia cũng trở nên hay hơn.- Tiểu quỷ, hay là gối lên cánh tay ta?Minh Diệu cảm giác đùi phải của mình tựa hồ mất đi cảm giác. Mặc dù Diệp Tiểu Manh không nặng, thế nhưng bị một nữ hài cứ gối lên đùi mình như vậy, chỉ cần bình thường đã khiến người ta cảm thấy xốn xang trong lòng, cộng thêm chiếc quần hơi mỏng, Minh Diệu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Diệp Tiểu Manh thổi lên đùi mình. Huyết dịch đáng lẽ đang chảy bình thường tựa hồ muốn ngưng tụ lại một chỗ.- Vì sao?Diệp Tiểu Manh quay đầu lại, ngửa đầu dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn Minh Diệp.- Hôm qua Tiểu Quất cũng ngồi trên đùi ngươi, ngươi cũng không đuổi đi.- Ta van ngươi, Tiểu Quất là tiểu cô nương, mặc dù từ một góc độ nào đó mà nói cũng không được.Minh Diệu khẽ nhíu mày.- Hơn nữa ngươi cũng không thể so đo với một đứa bé hơn sáu tuổi như vậy được.- Nhưng tối hôm đó, ADA tỷ cũng gối cho ngươi ngủ, ta nhìn thấy hết.Diệp Tiểu Manh tức giận nói.- Ngươi cũng không đuổi nàng đi.- Tối hôm đó....chà....Minh Diệu cúi đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Tiểu Manh.- Ngươi không phải nói ngươi không có lén lút rình mò sao?- A, đến giờ rồi, ta phải đi nấu cơm.Không cẩn thận bị Minh Diệu vạch trần lời nói dối trước đó của mình, Diệp Tiểu Manh vội vã nhảy ra khỏi lòng Minh Diệu, chạy vào trong nhà bếp.- Ta tính rồi, Từ Mẫn tỷ, ADA tỷ, Tiểu Quất, còn có A Trạch, phải chuẩn bị cho sáu người, cần tính toán nguyên liệu một chút.- Đây là báo ứng sao?Minh Diệu thống khổ ôm đầu.- Trước đây ta luôn ra ngoài gạt ăn gạt uống, hiện tại suy bại đến tình trạng bị người ta gạt ăn gạt uống.Sau khi Minh Diệu trở lại, mấy ngày nay, ngày nào ADA cũng đến cùng ăn cơm. Minh Diệu đã trở lại, ADA đương nhiên cũng vứt bỏ tất cả những chuyện ở Châu Âu, trở lại Trung Quốc làm người phụ trách bộ phận của nàng. Chỉ có điều Ủy ban tối cao ở Châu Âu tại Trung Quốc chỉ là một trạm liên lạc mà thôi, tương tự như các đại sứ quán, nhưng quy mô nhỏ hơn rất nhiều, viên chức cũng chỉ có năm người mà thôi. Hàng ngày cũng không có nhiều chuyện để làm, cho nên tính ra, ở Trung Quốc kỳ thực rất nhàn hạ.Thế nhưng so với ADA, Từ Mẫn cũng rảnh rỗi bất thường. Vì chuyện La Sát quỷ bạo phát khắp nơi trước đó, Từ Mẫn là nhân viên hiệp trợ, thật sự rất bận rộn với người của hiệp hội các nàng, nhưng gần đây đột nhiên rảnh rỗi. Vì không biết thế nào, người bị nhiễm đều giống như những người Minh Diệu đụng phải ở trường học của Diệp Tiểu Manh, đột nhiên biến mất không thấy tăm tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác, phảng phất như chưa bao giờ tồn tại, hiệp hội cũng không có cách nào tìm được tung tích của những người này. Mà độc tính bạo phát sôi sục khắp toàn quốc cũng biến mất không thấy tăm tích.Gần đây cũng không phát sinh vụ án hình sự gì trọng đại, cho nên Từ Mẫn cũng rất rảnh rỗi. Cảm giác yên bình này khiến Minh Diệu luôn cảm giác có một cơn giông tố sắp kéo đến.Mặc dù trước khi ly hôn, Từ Mẫn cũng có thời gian làm quả phụ, nhưng số lần xuống bếp vô cùng ít, sau khi kết hôn, ngoại trừ lúc sinh Tiểu Quất nghỉ ngơi một thời gian, phần lớn thời gian đều ở trong cục cảnh sát, cho nên tài nấu bếp chỉ có thể xem là tạm được, không khó ăn, nhưng cũng không thể xem là ngon. Còn A Trạch vừa nhìn là biết con nhà giàu có, sợ rằng ngay cả nhà bếp còn chưa bao giờ vào, càng không thể hi vọng. Còn người nhàn rỗi nhất ADA, tất cả mọi người ở đây đều không trông mong nàng có thể xuống bếp nấu một bữa có thể nuốt được, nàng là người có thể biến một gói mì ăn liền bình thường thành một độc dược giết người khủng khiếp. Cho nên mặc dù mấy người này ngày nào cũng chạy đến ăn cơm, nhưng người bận rộn nhất chỉ có Diệp Tiểu Manh, Từ Mẫn cũng thỉnh thoảng nấu, còn những người khác căn bản không thể trông mong.Đương nhiên, Minh Diệu là nam chủ nhân, nếu như tất cả mọi người đều không ngại thì thức ăn chính là mì ăn liền, tất cả thức ăn đều là thực phẩm đông lạnh và dưa muối, hắn cũng có thể xuống bếp bộc lộ tài năng.- Minh Diệu, ta ra ngoài một lát.Diệp Tiểu Manh lắc lư đuôi tóc, đi tới cửa, đi giày vào.- Nước tương và muối hết rồi, hơn nữa trứng gà cũng sắp ăn hết, ta đi mua một ít rồi về.- Chi bằng để ta đi.Minh Diệu đứng dậy nói.- Còn cần mua gì nữa không?- Không, không cần, ngươi cứ ngồi đó đi, ta sẽ về nhanh thôi.Diệp Tiểu Manh lắc đầu, cầm chìa khóa chạy ra cửa. Thấy Diệp Tiểu Manh đã rời khỏi, Minh Diệu cũng chỉ có thể bất dĩ ngồi lại trên ghế sô pha.Tựa hồ như hình thành thói quen giống như lúc mắt chưa nhìn thấy lúc trước, Diệp Tiểu Manh rất chiếu cố Minh Diệu, cái gì cũng không để hắn làm, chỉ kêu hắn ngồi yên một chỗ hưởng thụ cuộc sống là được rồi. Minh Diệu lấy từ trong bao ra một điếu thuốc châm lửa hút.Mọi công việc nhà Diệp Tiểu Manh đều làm hết, phí sinh hoạt là Mị đưa cho, y phục thì có Từ Mẫn và ADA lo, còn có Lilith, Minh Diệu đột nhiên cảm thấy mình rất có tiềm lực làm thiếu gia. Đương nhiên nếu cạo sạch râu thì càng giống hơn.Minh Diệu dụi điếu thuốc lá, đứng ở chính giữa phòng khách, hoạt động thân thể. Từ sau khi về nhà, mấy ngày liền không có việc gì, hắn cảm giác thân thể mình sắp rỉ sét. Từ sau khi có được khối thân thể mới này, chỉ hơi hoạt động trong trường của Diệp Tiểu Manh, hắn rất muốn biết hiện tại mình rốt cuộc có thể làm được trình độ gì, nhưng không có cơ hội, vì vậy hắn có chút nóng lòng.- Đinh đoong.Chuông cửa đột nhiên vang lên. Minh Diệu nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn ba giờ chiều, ADA và Từ Mẫn có lẽ chưa tan tầm. Xem ra cũng chỉ có người rảnh rỗi không có việc gì làm là A Trạch. Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu, cục cưng hiếu kỳ này luôn quấn lấy mình hỏi tình tiết những vụ án kỳ quái, sau đó ghi chép lại cẩn thận, khiến hắn cảm thấy có chút phiền phức.Chỉ là thật không ngờ, sau khi Minh Diệu mở cửa lại thấy một khuôn mặt nam nhân. Người này mặc âu phục màu đen, trên mặt đeo kính râm, nhìn qua giống như vệ sĩ chuyên nghiệp hoặc là....kẻ ngốc giả bộ.- Minh Diệu tiên sinh của tổ hành động đặc biệt đúng không?Người đó tháo kính kính, lấy từ trong túi ra một giấy chứng nhận bản thân.- Tổ ngoại cần, vì một số lý do đặc biệt cần ngài mau chóng quay về hiệp hội một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận