U Minh Trinh Thám

Mị lau khô vết máu trên tay, ném một viên đan dược vào trong miệng, vết thương vốn không ngừng chảy máu từ từ ngưng lại, mặc dù không thể làm vết thương lập tức khôi phục, nhưng chí ít cũng có thể làm Mị tránh thoát được nguy hiểm chảy máu quá nhiều. Viên đan dược này là Dịch tiên sinh đưa cho nàng trước khi chia tay, là quà cám ơn vì nàng đã giúp hắn trở về nước, không ngờ lúc này lại có công hiệu. Vết thương vẫn đau đớn vô cùng, nhưng hiện tại đã không phải lo đến nguy hiểm tính mạng.Mị cảm giác hôm nay quả thực rất nguy hiểm. Bản thân bị vây trong trận pháp, chính là khắc tinh của ảnh mị nhất tộc, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm, sau khi giết chết đối thủ sử dụng công cụ phi hành, đối thủ vẫn ẩn nấp trong bóng tối cũng xuất hiện. Mị không biết tại sao trận pháp đột nhiên mất đi tác dụng, cũng không biết tại sao trước đó, đối thủ trốn trong bóng tối kia không phối hợp với đồng bạn của hắn vây công mình, hơn nữa quan trọng nhất, nàng căn bản không biết hai người này là ai, nàng cúi người xuống, bắt đầu tìm kiếm trên người hai khối thân thể.- Người của Hiệp hội? Tại sao lại như vậy?Từ trên người hai khối thi thể, Mị tìm được hai tờ giấy chứng nhận, chứng minh thân phận của hai người này là thành viên của tổ hoạt động đặc biệt của hiệp hội Linh Dị, hơn nữa còn là huynh đệ. Mị cảm giác rất nghi hoặc, nàng biết thân phận của ngoại công, ngoại công là hội trưởng của hiệp hội, tại sao lại phái người giết mình? Hơn nữa còn cho người mai phục trên đường sau khi nàng và Diệp Trọng chia tay, lẽ nào chuyện phụ thân muốn đối phó với ngoại công sớm đã bị tiết lộ. Còn mình cũng được xem là đồng bọn, cho nên ngoại công mới muốn giết mình?- Tiểu Manh gặp nguy hiểm rồi!Mị đột nhiên nhớ tới. Nếu ngay cả mình ngoại công cũng không buông tha, như vậy Diệp Tiểu Manh hiện tại nhất định càng thêm nguy hiểm. Nàng bất chấp thương thế trên người, vội vã chạy về phương hướng nhà Diệp Tiểu Manh.Đi tới tiểu khu Diệp Tiểu Manh ở, Mị cũng không tùy tiện đi vào, mà trốn trong một âm ảnh, cẩn thận quan sát xung quanh. Mặc dù tiểu khu này nhìn qua không có gì khác biệt với bình thường, nhưng có hai khuôn mặt xa lạ lại khiến nàng chú ý.Một nam nhân cầm một tờ báo, ngồi trên chiếc ghế dài trong hoa viên của tiểu khu, tựa hồ như đang chờ ai đó. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ngôi nhà của Diệp Tiểu Manh đã bán đứng hắn, sát khí trong mắt, bàn tay thô ráp, đây là một sát thủ.Trong nháy mắt Mị liền phán đoán ra thân phận chân thực của người này.Ở một góc khác, có một người phụ nữ có thai trẻ tuổi, tựa hồ đang tản bộ, chỉ là Mị có thể cảm nhận được trên người phụ nữ thoạt nhìn rất bình thường này tản phát ra một mùi vị không thuộc về con người. Đây chắc chắn là một con yêu quái, mặc dù yêu khí có thể che giấu được người thường, nhưng không giấu được Mị và nam nhân đang ngồi trên ghế kia.Nhân loại và yêu quái? Đây thật sự là tổ hợp kỳ quái. Mị không hành động thiếu suy nghĩ, mà tiếp tục quan sát hai người này.Nếu hai người này còn ở đây. Như vậy có lẽ Diệp Tiểu Manh chưa gặp nguy hiểm, bằng không hai người bọn họ cũng không cần tiếp tục ở chỗ này giám thị. Mị phát hiện hai người giám thị này thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, nhưng thần tình toát ra lại không giống như đồng bạn giao lưu, mà giống như tràn đầy nghi kỵ và phòng bị đối kháng. Tựa hồ hai người này đều tương đối kiêng kỵ đối phương, nhưng do đang âm thầm giám thị không thể để lộ thân phận, cho nên chỉ có thể vừa giám thị vừa phòng bị đối phương đánh lén.Rất rõ ràng, hai người này có lẽ thuộc về hai tổ chức khác nhau.Nam nhân loài người kia rất có thể là người của hiệp hội, vậy người phụ nữ có thai tràn ngập yêu khí kia là ai?Trong đầu Mị cẩn thận nhớ lại những người nàng từng gặp trong tổ chức, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra người phụ nữ kia rút cuộc có phải thành viên tổ chức ngầm hay không. Mị lại có chút kỳ quái. Nếu người phụ nữ kia là người của tổ chức, vậy tại sao ngoại công phải phái hai người tới giám thị.Nếu đã nghĩ không thông, vậy thì không cần nghĩ nữa, Mị quyết định vẫn nên tìm Diệp Tiểu Manh trước thì quan trọng hơn. Mị đi dạo một vòng trong tiểu khu cũng không phát hiện có nhân vật nào khác, vậy thì chứng tỏ hai người này rất có thể chính là sát thủ được phái đến giết Diệp Tiểu Manh. Như vậy, nếu hai người bọn họ vẫn đang ở dưới lầu giám sát, vậy thì chứng tỏ hai người bọn họ đang chờ cơ hội, rất có thể đang đợi quân tiếp viện, hoặc là vì mục tiêu không có nhà. Mặc dù lúc này là ban ngày, di động trong cái bóng cũng không phải vô cùng thuận tiện, nhưng Mị vẫn nhân lúc hai người phân thần, mau chóng từ trong bóng cây chui ra, khi hai người vẫn chưa quay đầu lại đã chui vào trong hiên nhà. Đi tới trước cửa, Mị cũng không tùy tiện dùng chìa khóa mở cửa hoặc gõ cửa, mà lợi dụng vóc người nhỏ bé của mình, chui vào trong khe hở dưới cửa. Không có ai ở nhà, Mị tìm quanh nhà một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Tiểu Manh, chỉ phát hiện trong gạt tàn trên bàn nước có một điếu thuốc đã tắt đầu. Nàng cầm mẩu thuốc lá lên ngửi, mùi vị này rất quen thuộc, tựa hồ như từng ngửi thấy ở đâu rồi, ở đâu chứ?Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của một nam nhân, Mị đầu tiên rất sửng sốt, sau đó lại lắc đầu. Hắn đã chết, nàng tận mắt nhìn thấy phòng thí nghiệm bí mặt dưới đất bạo tạc. Trong loại bạo tạc đó, không ai có thể thoát ra, huống chi Dịch tiên sinh cũng xác định, Minh Diệu thật sự không còn dấu hiệu sống sót.Diệp Tiểu Manh không ở nhà, có lẽ là đi ra ngoài. Mị bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ. Hai người này chắc chắn là tới giám thị hoặc giết chết Diệp Tiểu Manh, nguyên nhân vẫn chưa động thủ có lẽ chính là vì Diệp Tiểu Manh đang ra ngoài, còn bọn họ đang chờ nàng trở lại.Mặc dù không biết Diệp Tiểu Manh đi đâu, nhưng một khi bị bọn họ phát hiện, với thân thể yếu ớt của nàng, căn bản không thể chạy thoát khỏi truy sát của bọn họ. Nàng cần tìm cách nhổ hai cây đinh này trước khi Diệp Tiểu Manh trở về, sau đó mang theo Diệp Tiểu Manh đào tẩu. Mặc dù hai người này có chung mục đích, nhưng vì thuộc hai tổ chức đối lập, cho nên giữa bọn họ duy trì khoảng cách nhất định, mặc dù không gần nhưng vẫn có thể đồng thời giám thị chỗ cầu thang và đối phương. Nếu như Mị giết chết một trong đó hai người, như vậy tất nhiên sẽ kinh động đến người còn lại. Hơn nữa hiện tại nàng đang bị thương. Nàng không nắm chắc có thể chính diện đối kháng mà vẫn chiếm được thế thượng phong, hơn nữa nếu người còn lại đào tẩu, sợ rằng sẽ mang tới phiền phức không nhỏ, hơn nữa sẽ để lộ lộ tuyến đào tẩu của nàng và Tiểu Manh, vì vậy Mị không dám mạo hiểu. Cần phải tìm được phương pháp có thể đồng thời giết chết được hai người. Suy nghĩ hồi lâu, trong lúc lơ đãng, Mị nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nàng chạy vào phòng Diệp Tiểu Manh, bắt đầu tìm kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận