U Minh Trinh Thám

Cô gái này có thủ pháp chính xác như vậy, nhưng không trực tiếp từ chỗ thất thốn bóp nát trái tim của nàng, mà chỉ khiến nàng trở nên không thể hoạt động, điều này chứng tỏ cô gái này còn cần mình làm gì đó. Tiếp theo, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến nàng hiểu ra, hiện tại mình đã biến thành một con mồi, một con mồi để cô gái dùng để lừa gạt sát thủ loài người kia. Lúc này cô gái đã thu hồi nụ cười chân thật trước đó, mà đổi thành một dáng vẻ vô cùng khủng khiếp, tựa hồ vô cùng khiếp sợ nàng.Phía sau truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, nữ hài kia buông bàn tay nắm lấy tam thốn của nàng. Bởi mất đi chống đỡ, Phong Tượng từ từ yếu ớt ngã xuống. A, thực sự là thất bại, bị một tiểu cô nương lừa gạt. Ghê tởm, nếu như nhiệm vụ lần này là ám sát thì tốt hơn bao nhiêu, như vậy ta cũng có thể không thất thủ. Chuyện bắt cóc này, ta hoàn toàn không có kinh nghiệm. Đây là oán hận cuối cùng của Phong Tượng trước khi tắt thở.Thấy mục tiêu và sát thủ yêu quái kia đi vào con đường nhỏ vắng người. Niếp Chính vui mừng, vội vã theo sau. Chỉ cần hai người này thoát khỏi tầm nhìn của người khác, Niếp Chính tin tưởng có thể giết chết mục tiêu trước khi yêu quái kia xuất thủ. Dù sao trong tay hắn có phi đao như thiểm điện, là hắn vũ khí hắn luôn cảm thấy kiêu ngạo.Chỉ cần phóng phi đao đâm vào trái tim của mục tiêu, sau đó có thể xuất thủ đối phó yêu quái kia. Hoặc là trước hết giết chết yêu quái kia, sau đó tiếp cận ám sát mục tiêu. Hắn vừa đi vừa âm thầm tính toán phương thức xuất thủ hay nhất.Niếp Chính kẹp tờ báo dưới nách, cúi đầu, bí mật quan sát hành động của hai nữ tử kia. Sát thủ yêu quái nhìn qua vẫn có chút thường thức....ít nhất... còn biết dùng lời nói lừa cô gái kia tới chỗ hẻo lánh không người để động thủ. Không giống những tên điên kia, chỉ thấy mặt là giết, sau đó chạy trốn trước mắt bao nhiêu người, một chút mỹ cảm cũng không có. Thấy nữ yêu quái sát thủ và mục tiêu cùng đi vào con đường hẻo lánh, Niếp Chính thầm nghĩ.Hắn vội vã theo sau. Nơi này thật sự là địa điểm ám sát hay nhất có thể tìm được trong tiểu khu này, Niếp Chính có dự cảm, sát thủ yêu quái kia lập tức muốn động thủ. Hắn cũng không muốn mục tiêu của mình bị người khác cướp đi.Ở chỗ góc rẽ, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn. Nữ sát thủ và mục tiêu đã dừng lại cước bộ, đứng ở nơi đó không biết đang nói cái gì đó. Tiếp theo, Niếp Chính nhìn thấy trên mặt mục tiêu lộ ra biểu tình kinh hãi không gì sánh được.- Không hay rồi, cô ta muốn động thủ.Niếp Chính nhướng mày, nếu bị đối phương giành trước, như vậy chứng tỏ lần này mình thua đối thủ. Hắn không thích cảm giác thua cuộc. Một thanh tiểu đao ngân quang lấp lánh từ trên cổ tay áo rơi xuống tay. Xin lỗi, mặc dù bản lĩnh ngụy trang của ngươi tương đối không tệ, hơn nữa đối với ám sát có chấp nhất tương đồng giống như ta, nhưng ta không thể để ngươi cướp đi mục tiêu của ta. Cho nên ta vẫn muốn giết ngươi.Niếp Chính nhẹ nhàng thở dài, cổ tay vung lên, phi đao trong tay chuẩn xác đâm trúng hậu tâm của nữ yêu quái sát thủ.Xem ra mục tiêu đã nhìn thấy bộ mặt thật sự của nữ sát thủ, kế tiếp ta nên dùng phương thức anh hùng cứu người tiến lên lấy tín nhiệm của mục tiêu, sau đó khi mục tiêu đang không hề phòng bị, đâm dao vào trong thân thể mềm mại của nữ nhân này, dùng linh lực phá hủy tất cả khí quan trong cơ thể mục tiêu. Thấy thân thể của nữ sát thủ từ từ ngã xuống, trong lòng Niếp Chính đã nghĩ đến trình tự tiếp theo nên làm thế nào.- Ngươi không sao chứ?Niếp Chính cố gắng làm ra dáng vẻ thân thiết, bước nhanh tiến lên hỏi han.- Có bị thương không?- Không.Cô gái run rẩy nói:- Tỷ tỷ mang thai này muốn giết ta.- A, nàng là một sát thủ, là tới giết ngươi.Niếp Chính ngồi xổm xuống, thăm dò cơ thể nữ sát thủ, yêu lực trên người cô ta đang từ từ tiêu tán, mặc dù không biết hình dạng thật sự của nữ sát thủ là gì, nhưng Niếp Chính vẫn vô cùng đắc ý vì phi đao của mình trong nháy mắt đã đâm trúng yếu hại của đối phương, chỉ là nữ sát thủ ngã sấp xuống đất, cho nên hắn không nhìn thấy vết thương trước người.- Cũng may ta kịp thời ra tay, nếu không thì phiền phức.Niếp Chính đứng dậy, giả bộ nói.- Ngươi giết nàng rồi sao?Nữ hài vẫn có vẻ kinh hồn.- Ngươi đến bảo hộ ta sao?- A, đúng vậy.Niếp Chính gật đầu. Đến đây đi, tín nhiệm ta. Sau đó vì vô cùng sợ hãi mà dựa vào ta, để ta ôm ấp, để ta dễ dàng đâm con dao nhỏ trong lòng vào thân thể của ngươi. Nhìn nữ hài chậm rãi đi đến gần mình, hắn thầm nghĩ.- Ngươi không tốt.Trong nháy mắt vẻ kinh hãi trên mặt nữ hài biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đùa cợt giống như ác ma.- Lừa người, ngươi không phải đến bảo hộ ta.- Làm sao ngươi biết?Niếp Chính tương đối bất ngờ trước thay đổi đột ngột của nữ hài. Trước khi hắn kịp phản ứng, chợt cảm thấy trước ngực đau nhói. Hắn cúi đầu, lại thấy một bàn tay trắng treo đâm vào trước ngực hắn.- Bộ dạng này cũng có thể làm sát thủ sao?Nữ hài đưa tay rút bàn tay từ ngực Niếp Chính ra, trái tim bị đánh nát, thi thể mất đi sinh mệnh chậm rãi ngã trên mặt đất, đè lên người nữ sát thủ.- Thực sự làm mất mặt giới sát thủ. Bất luận là hành động hay ngụy trang cũng không hợp cách, loại thứ phẩm này còn dám kiêu ngạo sao.Cho đến khi sinh mệnh mất đi thời khắc cuối cùng, Niếp Chính cũng không hiểu được, tại sao? Tại sao mình bị ám sát? Mình không phải một sát thủ sao? Người động thủ giết người phải là ta mới đúng.Liếm liếm tiên huyết trên ngón tay, nữ hài nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi rời khỏi con đường nhỏ không người. Túm tóc đuôi ngựa vung vẩy.- A, thật khó chịu, cảm giác nịt ngực này thực sự khó chịu.Nữ hài đưa tay xé mở lớp vải bó chặt ngực mình. Sau lưng nàng hai khối thi thể dần trở nên lạnh ngắt.Diệp Tiểu Manh vừa đi vừa hát, tiến vào cửa lớn của tiểu khu. Tên bán trứng gà nhìn thấy dáng vẻ non nớt của nàng, muốn lừa gạt nàng. Tên gia hỏa này vừa nhìn là biết mới tới, không biết Diệp Tiểu Manh là tay cân lò xo nổi tiếng trong chợ, có đủ phân lượng hay không chỉ cần dùng tay thử là biết. Tên tiểu thương vô lương kia sau khi phải hoàn tất bổ túc đủ phân lượng, còn bị Diệp Tiểu Manh và một đám đại thẩm mua rau giáo dục hơn hai mươi phút, tên bán hàng hầu như tan vỡ, rối rít xin lỗi, hứa hẹn lần sau không dám nữa, Diệp Tiểu Manh mới bỏ qua.- Tiểu Manh, đi theo ta, nhanh lên.Diệp Tiểu Manh bị một người kéo đi, nàng nhìn lại, chính là Mị.- Tỷ, tỷ quay lại lúc nào vậy?Diệp Tiểu Manh dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá tỷ tỷ của mình. Không biết hôm nay Mị làm trò điên gì, không chỉ ăn mặc y phục của mình, còn buộc tóc đuôi ngựa giống mình.Chỉ có một thứ không giống là bộ ngực cao vút, hoàn toàn khác hẳn với bộ ngực bằng phẳng của nàng. Điều này làm cho Diệp Tiểu Manh rất là phiền muộn.- Tại sao lại mặc y phục của ta, còn trang điểm giống ta nữa?- Hiện tại không tiện nói tỉ mỉ với ngươi, nói chung lúc này ngươi rất nguy hiểm, có sát thủ muốn giết ngươiMị vừa kéo Diệp Tiểu Manh đi ra ngoài vừa nói.- Ta vừa hóa trang thành ngươi giết chết hai người. Thế nhưng sợ rằng rất nhanh lại sẽ có người đến. Cho nên thừa dịp bây giờ còn an toàn, chúng ta mau chóng rời khỏi.- Sát thủ? Giết ta? Vì sao?Diệp Tiểu Manh nghe Mị nói, cả kinh.- Nhất thời nói không rõ, đi theo ta trước đã.Mị vô cùng cẩn thận, quan sát bên ngoài tiểu khu, tựa hồ không có nhân vật khả nghi, nàng túm tay Diệp Tiểu Manh, ý bảo mau chóng đi theo mình.- Được rồi, đừng túm nữa, ta đi theo ngươi.Diệp Tiểu Manh tin tưởng Mị sẽ không nói dối. Thế nhưng nàng thật sự không rõ tại sao chuyện này lại rơi xuống đầu mình.- Nhưng cần nói với Minh Diệu một tiếng, hắn còn đang ở nhà chờ ta về làm cơm.- Tiểu Manh, tỉnh lại đi.Mị cau mày, quay đầu lại, chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh.- Ngươi hãy nghe ta nói, đừng lừa dối mình nữa. Trong nhà không có ai cả, Minh Diệu đã chết rồi, sẽ không trở lại nữa, là ta đích thân nhìn thấy, hiểu không?- Nhưng...Biểu tình của Diệp Tiểu Manh trở nên có chút hơi khó xử. Nàng cũng không biết hôm nay Mị làm sao, chẳng lẽ vì chuyện đó cho nên tâm tình không tốt sao.- Minh Diệu rõ ràng ở nhà, trước khi ta đi mua đồ ăn, hắn vẫn còn ở đó.- Hiện tại ta không có thời gian cho ngươi từ từ tỉnh ngộ. Mặc kệ thế nào, ta cũng phải mang ngươi rời khỏi nơi nguy hiểm này trước.Mị liếm môi nói:- Tiểu Manh, hơi đau đấy, chớ có trách ta.- Cái gì đau chứ, ngươi...Diệp Tiểu Manh mê man nhìn Mị, lại đột nhiên cảm thấy cổ nhói đau, tiếp theo trước mắt tối đen, mất đi tri giác.- Đợi đến chỗ an toàn, ta sẽ xin lỗi ngươi sau.Mị đặt Diệp Tiểu Manh lên lưng, cấp tốc rời khỏi tiểu khu của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận