U Minh Trinh Thám

Lilith khẽ cười nói:- Đó là cực hạn của nhân loại, cũng là gông xiềng giữa nhân loại và thần. Mà cái ta làm với ngươi, chính là cởi bỏ gông xiềng này, làm cho lực lượng của ngươi phát huy ra hoàn toàn. Cho dù lực lượng của ngươi là năm mươi, nhưng ngươi lại có thể trong một lần công kích đánh ra toàn bộ năm mươi này, hoàn toàn không bị hạn chế. Cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn ngươi vô số lần, ngươi cũng hoàn toàn có thể một lần đánh bại hắn.- Sẽ phải trả cái giá lớn nếu như không thể đánh bại được địch nhân, chính mình sẽ thoát lực trước, đúng không?Minh Diệu giãy dụa vài cái, nhưng đứng lên được. Hai chân của hắn như mềm nhũn ra, một quyền vừa rồi, hình như đã rút sạch lực lượng mà hắn vừa khôi phục trong quá trình nghỉ ngơi lúc nãy.- Bây giờ ngươi còn chưa quen thuộc phương pháp này, luyện tập nhiều một chút, có thể khống chế tùy tâm sở dục.Lilith nói ra.- Đây cũng là lễ vật cuối cùng mà ta tặng cho ngươi, xem như đền bù tổn thất cho ngươi cứu ta từ trong Đại Dung Hợp Thuật a.- Phải đi sao?Minh Diệu trì hoãn một hồi, sau đó mới có lực lượng đứng lên, nhưng toàn thân vẫn còn cảm giác thoát lực.- Ân, ta có thể chèo chống tới bây giờ đã là không tồi rồi.Lilith ngáp một cái.- Ta muốn ngủ, ta giao Huyết tộc cho ngươi, trong khoảng thời gian ta ngủ say, ngươi và hậu đại của ngươi nên quản lý nó giúp cho ta, nhớ chăm sóc nàng ta thật tốt, tuy tuổi nàng ta không nhỏ, nhưng trong nội tâm vẫn là hài tử mà thôi. Nói cho nàng biết đừng khóc, ta chỉ ngủ mà thôi, nói với nàng không lâu đâu.- Ân, yên tâm, nuôi dưỡng loli ta có kinh nghiệm rất phong phú a.Minh Diệu khoát khoát tay, sau đó đi tới cánh cửa ánh sáng.- Gặp lại, ah, đời này chắc không gặp lại, có lẽ kiếp sau a. Nếu như sau khi ngươi tỉnh lại gặp kiếp sau của ta, nhớ rõ ban cho ta nhiều tiền và mỹ nữ nhé, ta thích chúng lắm.- Ha ha, ta sẽ nhớ rõ.Lilith nhìn thấy người của Minh Diệu tiến vào cửa ánh sáng. Đột nhiên mở miệng nói ra.- Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ở bên trong Đại Dung Hợp Thuật, trong cột sáng, làm sao ngươi biết đâu là hồn thể của ta?- Ha ha...Với tư cách một đại thúc, đương nhiên Minh Diệu quay đầu lại, nói:- Hình như ta rất mãn cảm với bộ ngực của ngươi, chỉ cần bộ ngực nào ta liếc qua sẽ không quên. Huống chi, dưa hấu và quả dứa khác nhau quá lớn.- Ha ha ha... Đúng là gia hỏa thú vị!Nhìn thấy Minh Diệu từ từ biến mất trong hào quang, Lilith lại lộ ra nụ cười mê người của ác ma.- Đã như vậy, phải tặng thêm cho ngươi một ít quà mới tốt.Hào quang trước mắt dần dần tán đi, thời điểm con mắt của Minh Diệu thích ứng với ánh sáng, đập vào mắt của hắn chính là một đạo ấn "con vịt" đáng yêu hơi mờ bằng vải plastic. Bên tai có tiếng nước ào ào, xuyên thấu qua nửa tấm rèm, Minh Diệu có thể nhìn thấy một đường cong yểu điệu mê người, tuy nhìn không rõ, nhưng hắn rất rõ ràng thân thể mê người đó hiện giờ không mảnh vải che thân đứng sau tấm rèm, giống như vươn tay là có thể vuốt ve.- Không xong, quả nhiên Lilith làm ra chuyện tà ác với ta rồi.Đột nhiên Minh Diệu kịp phản ứng, hình như cánh cửa mà Lilith thiết lập nằm ở phòng tắm, mà vừa đi qua thì đúng lúc phòng tắm có người. Tuy không thấy rõ hình dạng, nhưng Minh Diệu có thể từ đường cong mà đoán ra được, người đang tắm bên trong tuyệt đối không phải là Diệp Tiểu Manh, bởi vì thân thể này còn lớn hơn Diệp Tiểu Manh.- Thừa dịp không bị phát hiện, mau bỏ đi.Tuy trong lòng có chút không bỏ được với cảnh trước mắt, nhưng Minh Diệu lại rất thanh tỉnh. Nếu như bị phát hiện trong hoàn cảnh này, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Toàn thân cao thấp chỉ có chiếc khăn tắm bọc lại, nói mình không phải cướp sắc thì có ai tin. Nhưng thời điểm lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, dưới chân trơn trợt. Để không ngã sấp xuống. Minh Diệu vô ý thức dùng tay vịn một cái, lại vừa vặn cầm ngay thanh giật nước bồn cầu, bồn cầu phát ra tiếng vang cực lớn.- Ân? Tiểu Manh, là ngươi sao?Phía sau tấm rèm nghe được tiếng vang, sau đó kéo rèm ra nhìn, kế tiếp là tiếng la phá tan cả thủy tinh, bởi vì tuần suất tiếng hét quá cao.- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... Hổn đãn này, là trộm!- Ách, kỳ thật cái gì ta cũng không nhìn thấy.Minh Diệu còn chưa kịp ngẩng đầu, đã cảm giác có một đạo kình phong đánh lại. Vốn vừa đánh nhau xong, lại được Lilith truyền lại kinh nghiệm sử dụng lực lượng. Nhưng thể lực và linh lực của Minh Diệu ở trong tình trạng thoát lực, làm gì có khả năng chống cự, bị một cước đá trùng mặt, máu mũi văng ra khắp nơi.- Bộ ngực hơi nhỏ một chút, nhưng giữa hai đùi đúng là rất đẹp!Đây là ý niệm duy nhất và sau cùng của Minh Diệu trước khi ngất xỉu....Hai đạo đao quang hung hăng đâm vào cỗ thi thể trước mặt, bắn ra huyết dịch màu xanh da trời lên mặt. Nhưng giống như là mê muội, hắn cũng không thèm quan tâm tới mùi tanh của huyết dịch trên mặt, vẫn cầm chặt chuôi đao, sắc bén giống như đao phẫu thuật, cắt da thịt của thi thể kia. Nhìn hắn lúc này cũng không phải đang thí nghiệm nghiên cứu cái gì, thuần túy là cắt cho hả giận mà thôi.- Ngươi lại lãng phí tư liệu sống!Âm thanh một nam nhân từ sau lưng truyền tới.- Đợi tới khi chủ nhân trở về ta sẽ bẩm báo chi tiết.- Cút ngay!Người này quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào nam nhân kia quát lên. Một mái tóc màu vàng chải chuốt không một sợi tán loạn, giống như tác phẩm nghệ thuật. Nhưng bề ngoài chỉnh tề này lại không chiếm được chút hảo cảm nào của người khác, cho dù là trợ thủ hiện tại của hắn mà nói, cũng vô cùng chán ghét hắn.- Ta không muốn nghe tiếng chó sủa loạn trong phòng thí nghiệm của ta, cút ra ngoài cho ta.- Như ngươi mong muốn.Nam nhân kia bị hắn nhục mạ chẳng quan tâm tới, thong dong quay người rời đi.- Nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, không nên phản kháng ý chí của chủ nhân. Người không cách nào đối kháng được với thần linh.- Ngươi chỉ là một con chó, hiểu chưa, một con chó, giống như một con chó bị đánh vào chỗ hiểm, biến thành chó dại.- Ngươi chỉ là con chó vẫy đuôi trước mặt nữ nhân ti tiện kia thôi, còn nữ nhân kia cũng không phải là thần linh gì, chỉ là đồ chơi của ta, đồ chơi mà thôi.Nhưng hắn tức giận không có chỗ nào phát tiết, căn bản không ai quan tâm hắn gào thét cái gì, rời khỏi phòng thí nghiệm của hắn.- Hỗn đản, tại sao lại biến thành như thế, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.Giống như mất đi tất cả khí lực, cả người của hắn suy sụp, vô lực ngồi ở trên mặt ghế.Thì thào tự nói.- Ta mới thật sự là Chúa Tể Giả.Hồi tưởng lại một màn xảy ra trước kia, hắn có cảm giác mình giống như đi trên một đoàn tàu, từ trên thiên đàng đi thẳng xuống địa ngục. Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy mình có thể đem linh hồn A Nhã cấy ghép vào thân thể của nữ nhân kia, tuy cũng có thể tiêu diệt lão bản, sau đó lâng lâng nắm giữ đại bộ phận lực lượng của tổ chức ngầm này, nhưng bởi vì hắn cuồng vọng tự đại, nhưng hắn cũng hoài nghi có người đang động tay động chân trong tiềm thức của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận