U Minh Trinh Thám

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cảnh báo, nhưng lại khiến Địa Tướng đang chuyên tâm suy nghĩ bị giật mình. Nghe được từ trong phát thanh truyền ra mệnh lệnh, liền nhíu mày lại, khuôn mặt vốn hèn mọn lại càng trở nên xấu xí.- Cư nhiên lại phóng xuất thiên sứ còn chưa hoàn toàn thí nghiệm, có cường giả xâm nhập? Hay chỉ đơn thuần là thu thập số liệu?Hắn dùng ngón tay vuốt cằm, vết máu lam sắc dính trên ria mép, hắn lại không chút để ý.- Nếu dơn thuần là thu thập số liệu hẳn sẽ không phái ra bán thành phẩm, nói như vậy...- Địa Tướng đại nhân!Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Hoàng Dứu vọt mạnh vào:- Có người xâm nhập, hơn nữa còn rất cường đại, có cơ hội bỏ trốn rồi.- Bỏ trốn?Địa Tướng nghiêng mắt nhìn Hoàng Dứu:- Vì sao ta phải bỏ trốn?- Ân?Nghe nói như thế, Hoàng Dứu rất sửng sốt:- Thế nhưng...- Trước khi tìm được nhược điểm của tiện nhân kia, ta sẽ không bỏ trốn.Địa Tướng nghiến răng nghiến lợi nói:- Bất quá là một món đồ chơi của ta trước đây mà thôi, cư nhiên lừa dối ta. Lợi dụng ta đạt được lực lượng cường đại, sau đó lại cưỡi lên đầu ta. Ta không cam lòng. Lực lượng của nàng là ta cấp cho, ta cũng nhất định phải tự tay hủy diệt nàng.- Địa Tướng đại nhân, xin ngài chớ hành động theo cảm tính.Hoàng Dứu cầu xin nói:- Nữ quỷ kia đã điên rồi. Còn tiếp tục như vậy, ngài nhất định sẽ bị nàng dằn vặt đến chết. Hiện tại nàng vừa lúc không ở căn cứ, mà bên ngoài lại có kẻ cường đại xâm nhập, toàn bộ la sát dùng để cảnh giới đã mất đi năng lực hoạt động, là lúc phòng vệ yếu ớt nhất. Hiện tại không đi, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.- Ta làm như thế nào không cần ngươi tới giáo huấn.Địa Tướng hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có để lời Hoàng Dứu nói vào tai. Hắn cầm lấy đao giải phẫu trên bàn, lại tỉ mỉ nghiên cứu tám khối thi thể thiên sứ gần như đã bị hắn tách rời kia.- Cút ra ngoài đi, đừng trở lại quấy rầy ta.- Địa Tướng đại nhân, ngươi...Hoàng Dứu thật không ngờ Địa Tướng không chỉ không có cảm kích, ngược lại còn đuổi hắn đi, không khỏi ngây ngốc tại chỗ, không biết làm thế nào.- Thế nào, không chỉ tiện nhân kia cưỡi trên đầu ta, hiện tại ngay cả ngươi cũng dám cãi lệnh của ta sao?Địa Tướng ngẩng đầu, nghiêng mắt nhìn Hoàng Dứu đang ngây ngốc đứng đó, cười nhạt nói.- Đừng quên, năm đó ngươi chạy trốn, bị toàn bộ Yêu tộc cô lập, là ta luôn luôn che chở cho ngươi. Bằng không, ngươi đã sớm bị đám cao đẳng Yêu tộc tự cho là cao cao tại thượng kia ngầm xé thành mảnh nhỏ rồi. Trước đây ta đánh rắm, ngươi cũng nói là thơm. Hiện tại thấy ta không có lực lượng gì có thể che chở cho ngươi, liền trở mặt sao? Ha hả, tốt, súc sinh chính là súc sinh, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi bản tính trời sinh.- Tuy rằng năm đó trong tổ chức ngươi luôn luôn che chở cho ta. Thế nhưng ta cũng vì ngươi làm rất nhiều chuyện mờ ám, không có công lao cũng có khổ lao, không cần phải nói đến quá đáng như vậy chứ?Biểu tình Hoàng Dứu vặn vẹo, tựa hồ bị lời nói vừa rồi của Địa Tướng làm hắn tổn thương thật sâu.- Ta cũng là nghĩ tốt cho ngươi, không ngờ ngươi lại...- Ta làm sao?Địa Tướng lạnh lùng nói:- Trước đây che chở cho ngươi là vì ngươi còn có giá trị lợi dụng, hiện tại ngươi đã không còn. Giấy chùi đít, ai cũng sẽ không tiếp tục để lại trong túi quần, mà là trực tiếp ném vào trong WC. Do đó hiện tại cút đi, sau này đừng để ta thấy mặt ngươi nữa?- Thật không? Theo ý của ngươi, ta bất quá là một kiện công cụ để ngươi lợi dụng mà thôi. Ta lại hồ đồ coi ngươi là người có thể trung thành. Xem ra là ta quá ngốc. Khi ta vô dụng rồi, ngươi sẽ vứt bỏ ta như phế thải. Trong mắt ngươi, chỉ có kẻ hữu dụng và vô dụng mà thôi.Cơ mặt của Hoàng Dứu giật giật...- Ngươi nói đúng, chính là như thế đấy...ta...Địa Tướng vốn đang muốn nói thêm vài câu trào phúng Hoàng Dứu. Chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi mồm, liền ngửi thấy một mùi tanh hôi khiến người ta không thể chịu được. Mùi vị kia truyền thẳng lên đại não, Địa Tướng còn chưa kịp phản ứng đã bị mùi tanh hôi đó làm cho mất đi tri giác.- Không phải tất cả mọi người đều như ngươi nghĩ vậy.Thấy Địa Tướng ngã xuống đất, Hoàng Dứu đi qua đem hắn khiêng trên vai, thở dài một hơi.- Còn nữa, ngươi đánh rắm xác thực so với ta còn thơm hơn nhiều...- Ngươi cũng không phải tiếp theo...Lưu Thiên Minh tiện tay một chưởng chém đứt một cây đại thụ cỡ ba người ôm mới hết.Đem một tấm khăn tay trắng tinh phủ lên chỗ đứt trên mặt đất. Nữ la sát xinh đẹp theo lệnh của hắn xếp thành một hàng, tựa như chờ đợi lựa chọn tuyển thủ ưu tú. Nhất nhất dựa theo trình tự chờ đợi hắn phân biệt.Có lẽ đã sống quá lâu, đồ vật trong trí nhớ thật sự là nhiều lắm, Lưu Thiên Minh đối với nhận thức tướng mạo môi người cũng không ghi nhớ quá rõ ràng. Do đó, mỗi một nữ la sát tiến lên, hắn đều phải tỉ mỉ quan sát nửa ngày mới có thể đoán ra rốt cuộc có phỉa là người mình muốn tìm hay không? Cứ như vậy tuy rằng nhân số không nhiều, thế nhưng vẫn tốn không ít thời gian. Điều này làm cho Lưu Thiên Minh có chút sốt ruột.Đúng lúc này, căn cứ cách đó không xa lại truyền đến tiếng cảnh báo. Thanh âm chói tại khiến Lưu Thiên Minh càng thêm tâm phiền ý loạn. Hắn quay đầu nhìn lại, hơn mười vật thể màu trắng giống như đạn pháo từ căn cứ phóng ra. Những vật thể màu trắng kia ở không trung phân tách ra. Bên trong mỗi vật thể đều có một người có cánh nhảy ra, bay về phía hắn.- Có cánh?Lưu Thiên Minh đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cười lớn.- Biết trong lòng ta đang buồn chán, nên cấp phục vụ giải buồn sao? Chiêu đãi thật sự quá chu đáo. Người chim a, có ý tứ.Hắn vươn tay phải, nắm lên thân cây thật lớn lúc trước bị hắn chém đứt kia. Ngón tay nhìn như bình thường, đâm thật sâu vào trong thân cây, lưu lại ấn ký giống như dùng rìu đục.Thân cây đó ít nhất phải to gấp ba lần hắn, bị hắn nắm trong tay dễ dàng giống như cầm một cái cây con. Thậm chí hắn còn nhẹ nhàng vung vẩy, thử xem có thuận tiên không.Trên bầu trời bộ đội thiên sứ đang lao về phía Lưu Thiên Minh, đôi cánh phe phẩy trên lưng. Đây đã không phải cái loại tài liệu vứt đi mà Minh Diệu từng thấy trên tiểu đảo ở Châu Âu nữa. Chiếc cánh từ vai kéo dài ra chỉ là không giống đôi cánh chim màu trắng trong truyện thần thoại, mà là giống như đôi cánh dơi. Thoạt nhìn nói là thiên sứ, lại càng giống Ác Ma trong truyền thuyết hơn.Lưu Thiên Minh không chút hoang mang hoạt động bả vai một chút, thân cây thật lớn cũng theo động tác của hắn rung động, cành lá sum xuê ma sát qua lại, phát ra tiếng "sàn sạt" thật lớn. Mắt thấy đám thiên sứ kia càng bay tới gần, Lưu Thiên Minh cầm thân cây giơ lên cao, sau đó đập mạnh tới.Thân cây kia vốn cực kỳ to lớn, lại thêm hắn huy vũ mạnh mẽ càng là thế không thể đỡ.Cành lá sum suê trên đỉnh thân cây thô to kia giống như cái vợt lớn, trực tiếp đem những thiên sữ đang bay về phía hắn đập ngã. Trọng lượng thật lớn cộng thêm động năng vô cùng kinh khủng. Cả thiên sứ đang trên không trung, lẫn la sát đứng trên mặt đất nắm trong tầm quét của thân cây đập thành thịt vụn, huyết nhục không rõ. Ngay cả mặt đất cũng rung động mãnh liệt theo. Tạp Bá ngồi trong phòng giám sát ở căn cứ không đứng vững liền trực tiếp té lăn trên đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận