U Minh Trinh Thám

- Lại đi về phía trước, rẽ trái, chúng ta sắp đến rồi.Thanh âm của nữ nhân trở nên càng ngày càng yếu, tựa hồ tùy thời đều có thể té xỉu. Vốn khuôn mặt xinh đẹp đều khiến nam nhân đỡ phòng bị, huống chi nữ nhân bên cạnh từ lâu đã suy yếu không chịu nổi, cản bản là không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào với mình. Trần Lam không khỏi đem thân thể nữ nhân này ôm càng chặt. Nữ nhân nữ nhân đối với Trần Lam mà nói cũng không nặng, thế nhưng loại xúc cảm mềm mại này khiến hắn rất hưởng thụ.- Phía trước là tới rồi, ngay ở trong phòng kia.Trên mặt đất rẽ vài lần, hai người người tới trước cửa một căn phòng nhỏ.- Ngươi ở đây chờ ta, đi lấy.Trần Lam đem nữ nhân đặt dưới mặt đất, khẽ đẩy cửa phòng, cất bước đi vào.Trong lòng hiện lên một tia cảnh giác, Trần Lam mạnh mẽ lui về phía sau một bước. Một trận hàn quang hiện lên, trên mặt đất cát đá bắn ra, một lợi trảo xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.- Cư nhiên không có đánh trúng.Một thanh âm nam nhân từ trong bóng tối truyền ra. Cùng với tiếng bước chân trầm trọng, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt của Trần Lam. Chính là những kẻ lúc sáng gặp qua, Trần Lam liếc mắt liền nhận ra được.- Những kẻ đó đã tìm tới nơi này, đi mau.Trần Lam nhanh chóng dùng linh lực bày một đạo kết giới trước mặt, lớn tiếng quát gọi nữ nhân kia.- Ta dến ngăn cản bọn họ một chút.- Không cần.Sau lưng truyền đến một trận đau đớn, Trần Lam trong nháy mắt vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Gương mặt mỹ lệ kia xuất hiện trước mặt hắn, hành động như thường, nào có yếu đuối bất kham.- Kẻ ngốc.Nữ nhân kia ngồi xổm xuống trước mắt Trần Lam cười hì hì nói rằng:- Mụ mụ ngươi không có dạy ngươi, nữ nhân xinh đẹp đều không đáng tin sao?Con mắt bị vải đen bịt kín, xuyên qua một tia sáng, để Trần Lam căn bản không thể phán đoán thời gian hiện tại, cũng không bản thân rốt cuộc đã hôn mê bao lâu. Hắn thử giãy dụa, thế nhưng bởi vì linh lực bị trói buộc, khiến hắn căn bản không thể dùng khí lực.Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, Trần Lam vội vã đình chỉ giãy dụa, làm bộ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Tuy rằng không biết những kẻ này bắt mình có mục đích gì, nhưng hắn nghĩ hiện tại vẫn nên bảo trì trạng thái này thì tốt hơn. Để địch nhân buông lỏng cảnh giác, hắn mới có cơ hội bỏ trốn.- Còn chưa tỉnh sao? Uy uy, tiểu tử, tỉnh lại.Một bàn tay thô ráp vuốt lên mặt Trần Lam, vỗ hắn một cái rất đau. Thế nhưng hắn vẫn làm bộ không có ý thức, cũng không động đậy.- Bất tỉnh không phải tốt hơn sao?Thanh âm của nữ nhân kia vang lên, Trần Lam nghe ra nữ nhân này chính là hồ yêu đã dụ dỗ mình tới đây.- Bớt được rất nhiều phiền phức.- Hắn đương nhiên tỉnh chậm càng tốt, chúng ta cũng đỡ tốn tinh lực để canh giữ hắn.Nam nhân kia nói:- Chỉ là chúng ta đem hắn đến đây mục đích là vì muốn kéo dài thời gian, chứ không phải giết chết hắn. Ngươi hẳn sẽ không hạ thủ dùng dược quá nặng chứ?Nam nhân kia có chút lo lắng dò hỏi:- Phải biết rằng Nhân Tướng đại nhân mệnh lệnh là phải sống, hắn nếu chết hoặc hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ chịu không nổi đâu.- Kẻ vô dụng, ta vốn cho rằng hắn có thể ngồi ở vị trí cao như vậy trong hiệp hội, thế nào cũng sẽ có chút bản lĩnh, do đó hơi tăng liều thuốc một chút. Nhưng thật không ngờ kẻ này lại vô dụng như thế, đã qua một ngày đêm còn chưa tỉnh lại.Nữ hồ yêu kia tựa hồ cũng có chút lo lắng, Trần Lam cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo, tinh xảo đang ra sức nhéo mặt hắn, nhéo tới mức hắn cảm thấy đau đớn.- Nhanh tỉnh lại đi, hỗn đản, lão nương cũng không muốn bởi vì phế vật như ngươi lại bị Nhân Tướng đại nhân mắng a.- Thì ra ta đã hôn mê một ngày đêm, nói như vậy, hiện tại hẳn là sáng thứ hai...Từ hai người đối thoại Trần Lam rốt cục đạt được một tin tức hữu dụng.- Hỗn đản, đừng có nhéo nữa, da mặt cũng sắp bị dứt ra rồi.Tuy rằng giả bộ không hề hay biết, nhưng trong lòng Trần Lam đã đem tổ tông của nữ hồ yêu này ân cần hỏi thăm vài lần. Gương mặt đã không còn cảm giác đau, hoặc phải nói là đã đau tới chết lặng rồi.- Xem ra thực hạ dược có chút hơi nặng.Thấy Trần Lam vẫn không nhúc nhích, nữ hồ yêu rốt cục buông tha gương mặt đã sắp sưng phù của hắn, bất đắc dĩ nói.- Bất quá hẳn là không chết, loại thuốc này hẳn là sẽ không chết người.- Vậy là tốt rồi.Thanh âm của nam nhân kia vang lên.- Hai tiếng đồng hồ sau trở lại xem sao, có thể khi ấy hắn đã tỉnh.Nói xong, hai người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất không thấy.- Bắt cóc ta mục đích là nhốt ta ở chỗ này sao?Đợi được hai người đi rồi, Trần Lam bắt đầu suy nghĩ hai người nói chuyện lúc trước.- Nhân Tướng trong lời nói của bọn họ...Đúng rồi, nữ hồ yêu kia đã từng nhắc tới qua, là cháu gái của lão đầu đã chết kia. Hơn nữa cùng Minh Diệu có quan hệ không cạn. Nói như vậy...hẳn là Minh Diệu hỗn đản kia phái Nhân Tướng dụ ta đến nhốt ở đây. Thế nhưng đem ta nhốt lại, cũng không giết ta, mục đích của bọn chúng đến tột cùng là...- Là ba ngày sau...Không, là Địa vực đại hội hai ngày sau sao?Trần Lam mạnh mẽ giật mình một cái.- Không sai, hẳn là như thế. Hắn nhất định là tìm được sơ hở gì đó có thể lợi dụng hoặc phương pháp khác, có thể giúp hắn lật lại bản án. Sau đó đem sự tình đem cái chết của lão đầu kia đẩy lên người ta. Hắn không giết chết ta, là vì sau khi chuyện này hoàn thành, có thể đem ta làm công lao giao ra. Vì Tần gia bọn họ đổi lấy càng nhiều lợi ích. Để ta làm hung thủ giao ra, mà hắn cũng trở thành công thần, công lao và lòng người đều có được, nói như vậy, mục đích của hắn hẳn là vị trí hội trưởng.- Không phải ngay mặt cùng ta đối chất mà là đem ta nhốt lại, đợi sau khi địa vực đại hội kết thúc lại đem ta giao ra, hẳn là hắn vẫn rất kiêng kỵ ta.Đại não của Trần Lam vận chuyển rất nhanh.- Nói như vậy, hắn không có chứng cứ khiến ta không thể phản bác, do đó, mới đem ta nhốt lại. Nếu như ta có thể ra ngoài, thì kế hoạch của hắn nhất định thất bại.Nghĩ tới đây, hắn càng thêm kiên định muốn tìm cách mau chóng trốn khỏi nơi này.Thời gian cũng không còn đủ, dựa theo nữ hồ yêu và đồng bạn nói chuyện mà phán đoán, bản thân từ lúc bị trói, đã hôn mê một ngày một đêm. Mà Địa vực đại hội thời gian tổ chức là sáng sớm hai ngày sau. Tính toán như vậy, liền cho hắn thời gian tìm cách trốn chạy, trở về hiệp hội. Chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.Trần Lam nhớ kỹ lúc đó nữ hồ yêu dẫn hắn đi tới giáo đường bỏ đi kia, vị trí tương đối hẻo lánh. Nếu như bọn họ đem Trần Lam sau khi hôn mê cũng không có dời đi, mà là giam ở dưới đường ngầm của giáo đường bỏ đi kia, vậy từ nơi này đến hiệp hội, thời gian hắn dùng để tự cứu mình, chạy trốn cũng không còn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận