Dịch: Y Na
“Phù… Mệt chết ta, cuối cùng cũng trốn được.”
Nam Khê đứng dậy lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn về phía cát vàng nơi xa xa, trong lòng kích động khó tả.
Giả ngốc hơn chục năm, vậy mà nàng lại thực sự tìm được cơ hội trốn ra ngoài.
Cha mẹ và mỗ mỗ dưới suối vàng biết được chắc sẽ cũng rất vui.
Từ nay nàng không phải sống như phạm nhân nữa, nơi này có núi có nước, ngày tháng tốt lành còn đang chờ phía sau!
Đáng tiếc...
Nàng không còn người thân.
Nam Khê nghĩ đến các trưởng bối vì khổ cực quá độ mà qua đời, trong lòng có chút khó chịu.
Nếu cha mẹ có thể còn sống chạy trốn cùng mình thì tốt biết bao, người một nhà mặc kệ là sống ẩn cư trên núi hay tìm làng đặt chân cũng được.
Bọn họ có công thức rượu gia truyền, chỉ cần chịu khó một thời gian nhất định sẽ sống tốt.
Hiện tại, nàng chỉ có thể một mình phấn đấu.
Nam Khê hít mũi một cái, đè những cảm xúc đau thương trong đầu kia xuống, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là ngọn núi đầu tiên nàng gặp kể từ khi trốn khỏi sa mạc, vốn còn rất nhiều con đường, nhưng đại lộ hoang vu, nếu có người đuổi theo rất dễ bị nhìn thấy.
Vả lại màu xanh khắp núi bên này thực sự quá hấp dẫn, Nam Khê không kìm được lao thẳng vào trong rừng.
Hôm nay gió vẫn rất lớn, nhưng bão cát đều bị cây cối bên ngoài cản lại, chỉ còn chút tiếng gió truyền vào trong rừng, khiến toàn thân đều rất thư thái.
Mặc dù bên ngoài rất nắng nóng, nhưng cây cối xanh um tươi tốt trên núi đã che khuất bảy tám phần, chỉ còn chút ánh nắng nhỏ vụn sót xuống.
Đẹp quá! Khó trách mỗ mỗ đến chết đều lẩm bẩm muốn về nhà.
Nam Khê rất mệt mỏi, sau khi quan sát xung quanh liền ngồi xuống đất chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục lên đường.
Kết quả vừa ngồi xuống liền cảm thấy đau nhói sau lưng.
Mới đầu nàng còn tưởng là bị nhánh cây hay thứ gì đó cào trúng, kết quả tay sờ một cái lại nhói đau.
Quay đầu lại thì thấy một con rắn lục nhỏ đang thè lưỡi cảnh giác nhìn mình chằm chằm.
Thôi xong!
Hưng phấn quá chủ quan rồi!
Chỉ biết là trong sa mạc có rắn mà quên mất bên ngoài cũng có! Con rắn lục này không giống màu những con rắn trong sa mạc lắm, nhưng nhất định là rắn độc.
Nàng có thể cảm giác được tứ chi nhanh chóng mất tri giác, trong lòng biết con rắn này độc hơn rắn nàng gặp trong sa mạc nhiều, vừa có chút tuyệt vọng vừa có chút không cam tâm, quả thực muốn nhảy dựng lên mắng trời.
Rõ ràng đã cho nàng hy vọng, để nàng trốn thoát khỏi sa mạc, cớ sao lại khiến nàng gặp xui xẻo như vậy.
Rất không cam tâm…
Ý thức của Nam Khê dần dần mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Đây là…
“Trời ạ, đầu nóng như vậy là bệnh bao lâu rồi..?”
“Mau mau mau đi mời Miêu đại phu tới.”
“Ôi… Tội nghiệp tỷ đệ này thật, đáng thương quá…”
Nam Khê vừa mới khôi phục chút ý thức còn chưa mở mắt đã nghe thấy bên tai ồn ào không ngừng, giống như là ai bị bệnh.
Tại sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ nàng lại bị bắt về??
Đầu nàng vẫn còn hơi choáng váng, muốn mở mắt nhìn nhưng không hiểu sao không mở ra được, chỉ có thể nửa tình nửa mê nghe người xung quanh nói chuyện.
Miêu đại phu vừa bắt mạch vừa liên tục lắc đầu.
“Khê nha đầu sức khỏe quá kém, mệt nhọc quá độ lại dính phong hàn nặng, không ổn.”
Ông cau mày lấy một gói thuốc trong hòm thuốc ra đưa cho một người phụ nữ bên cạnh.
“Trước tiên sắc thuốc cho nàng uống, nếu có thể qua được hai ngày này thì không sao, nếu không thể thì…”
Miêu đại phu nói còn chưa dứt lời, nhưng người trong phòng đều hiểu là ý gì.
Một bé trai cạnh cửa nghe vậy lập tức tái mặt ngất xỉu.
“Ôi! Miêu đại phu ông mau đến xem A Trạch!”
Trong phòng lại trở nên ồn ào.
Nam Khê nhíu nhíu mày, không quá thích ứng với khung cảnh ồn ào này, nhưng tinh thần nàng không ổn, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng cảm thấy có thứ gì đó đắng ngắt tràn vào trong miệng, nàng sửng sốt một chút rồi nuốt xuống từng ngụm.