Ủ Rượu Trái Cây Trên Đảo Quỳnh Hoa


Dịch: Y Na
Chẳng lẽ nàng đang ở trong cơ thể một người khác?!
Câu chuyện này nàng từng nghe qua!!
Mỗ mỗ đã từng kể rất nhiều câu chuyện như vậy, cái này gọi là mượn xác hoàn hồn! Đúng! Mượn xác hoàn hồn!
Nam Khê liếm cánh môi khô một cái, trong lòng có chút lo lắng khó hiểu.

Tiểu Trạch này hình như là đệ đệ của nguyên thân? Vừa nãy mình tỉnh lại đã làm những hành động đáng ngờ, liệu hắn có gọi người tới bắt mình không?
“Cái kia…”
“A tỷ, thật xin lỗi, đều tại đệ!”
Không đợi Nam Khê tìm cách giải thích, đứa nhỏ lại bắt đầu khóc òa lên.

Tần Trân đến đưa cơm còn tưởng nàng không qua khỏi sợ nhũn chân, cháo đổ hơn phân nửa.


Vội vã chạy vào nhà xem xét, đứa nhỏ khóc thảm thiết, đứa lớn đã tỉnh đang mờ mịt ngồi đó.
Điều này không tốt sao…
“Trân tẩu tẩu, tỷ đệ mất trí nhớ rồi! Hu hu hu…”
Có lẽ vì chèn ép cảm xúc quá lâu, Nam Trạch khóc mãi không ngừng, trong lòng Tần Trân lộp bộp, thầm nghĩ hỏng rồi.
Chuyện sốt quá lâu phát ngốc trong thành xảy ra không ít, nếu Nam Khê bị ngốc thì phải nuôi đệ đệ bại liệt này sống thế nào.
“A Trạch, đệ lên giường trước đi.

Ta đi tìm Miêu đại phu đến xem lại cho tỷ đệ.”
Tần Trân ôm lấy hắn, Nam Trạch nắm lấy tay áo tỷ tỷ không buông tay.

Nam Khê đau lòng nhìn xiêm y của mình bị kéo nhẹ, dỗ dành nói: “Đệ đừng khóc, dậy trước đi.”
“Khê nha đầu, muội không sao chứ?!”
Nam Khê mập mờ lên tiếng, quyết định chấp nhận cái cớ đệ đệ đưa ra cho nàng.
“Muội cảm thấy rất tốt, chỉ là không thể nhớ ra vài điều, nhưng muội nhớ mình có một đệ đệ…”
Nghe vậy Tần Trân thở phào nhẹ nhõm, mất trí nhớ vẫn còn hơn là thành một kẻ ngốc.
“Không sao, lát nữa ta sẽ kể về người trong nhà cho muội nghe.

A Trạch đệ cũng vậy, tỷ đệ như thế này không tốt sao, bị bệnh nghiêm trọng như vậy mà chỉ mất trí nhớ đã là may lắm rồi.”
Nam Trạch lau nước mắt, ngẫm lại thấy Trân tẩu tẩu nói cũng đúng.

Chỉ cần a tỷ còn sống là tốt rồi, không nhớ ra mình cũng không sao.

Dù sao ở cùng nhau, tỷ tỷ chắc chắn rất nhanh sẽ lại quen thuộc với hắn thôi.
“Được rồi đừng khóc nữa, ăn cháo trước đi.


Vừa rồi làm ta giật mình đổ một chút, hai đứa ăn trước, ta về múc thêm cho.”
Tần Trân bế Nam Trạch lên giường, lại bưng cơm canh đến bên giường.
Đó là hai bát cháo hơi loãng và một đĩa xôi nhỏ, ánh mắt Nam Khê đều nhìn thẳng.
Trời ơi! Đây mà gọi là cháo sao, nhiều nước như vậy!!
Đối với người trong sa mạc mà nói, nước còn quý hơn vàng.

Nam Khê là người của bộ tộc tầng thấp nhất, mỗi ngày chỉ có thể uống vài ngụm nước đục không thể đục hơn, cả đời chưa từng được uống nước sạch.
“Đây, đây, đây là cho muội?”
Giọng nàng run run, mắt nhìn chằm chằm vào cái bát không rời.

Tần Trân gật đầu, đặt chiếc bát nhiều hơn một chút vào tay Nam Khê.
“Ăn đi, ta trở về múc thêm.”
Một chút cháo nước mà thôi, nàng ấy vẫn có thể cho thêm.
Tần Trân cầm mâm gỗ đi, Nam Trạch bưng bát nhìn tỷ tỷ, dè dặt nói: “Tỷ tỷ, nhà chúng ta cũng có gạo, tỷ muốn ăn có thể nấu.

.


.”
Nam Khê lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng.

Theo ý của đệ đệ này, là trong nhà có nước sạch!
“Nhà ta cũng có thể nấu? Có nhiều nước như vậy sao?”
Câu hỏi này có chút khó hiểu, Nam Trạch thành thật trả lời: “Đương nhiên là có nước, không có nước làm sao nấu được cơm.”
Trong sân còn có cái giếng kia, thiếu cái gì cũng không thể thiếu nước mà.
Nam Trạch nghĩ đến giếng nước liền nghĩ tới việc mình không cách nào giúp tỷ tỷ lấy nước, trong lòng lại khó chịu.

Hắn sợ tỷ tỷ nhìn thấy nước mắt của mình nên vội cúi đầu xuống uống bát cháo của mình.

Nam Khê không phát hiện ra điều gì bất thường ở hắn, bởi vì toàn bộ tâm trí nàng đều bị hai chữ “có nước” kia hấp dẫn, một hồi lâu lấy lại tinh thần mới nhớ ra trên tay mình còn bát cháo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận