Ừ Thì... Anh Yêu Em!

"Uhmmm..." cậu tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, theo thói quen hít thở một cái rồi vươn người, đang rất thoải mái thì bỗng dưng giật mình. Cậu... vừa chạm một thứ gì đó.

Cặp mắt đang nhắm nghiền từ từ hé mở, khoe ra cặp mắt trong veo có chút lười nhát, sau đó là mở to cực kì ngạc nhiên. Cậu đã biết tay mình chạm vào thứ gì, và thứ đó chính là khuôn mặt mà cậu luôn mong được nhìn thấy mỗi khi sớm mai thức dậy, nhưng đương nhiên không phải dưới tình cảm này.

Tại sao cậu lại ngủ cạnh anh ta? Cậu đang ở đâu? Cơ mà khoan đã, tại sao... tại sao anh ta không... mặc áo?

Một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu, sau đó cái đầu nhỏ lại nhìn về tứ phía một cách tò mò, sau đó là sợ hãi khi nhìn thấy khuôn ngực vạm vỡ trần trụi của tên đàn ông trước mặt mình. Anh ta thế nào lại cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy a?

"Đang nằm mơ, là mơ thôi. Nhắm mắt lại mở mắt ra mọi chuyện sẽ lại như bình thường, bình tĩnh, phải bình tĩnh" cậu liền kéo mền che kín người, sau đó là chuyên mục lầm bầm lẫm bẫm của đứa trẻ nào đó.

"Em dù có niệm thần chú một ngàn lần thì cũng vậy thôi, em biết rõ là đây là sự thật, không phải mơ" nhìn cái "cục" nho nhỏ đang phát ra những tiếng lầm bầm không rõ, anh bất đắc dĩ phải lên tiếng. Ít ra cũng phải hù doạ cậu một trận, ai bảo nguyên buổi tối toàn lầm bầm nói mớ, không để cho ai ngủ yên làm gì chứ.

"Híc hu hu..." trả lời cho anh là tiếng nấc nho nhỏ của đứa trẻ nào đó, sau đó là một loạt tiếng khóc ấm ức đầy kiềm nén phát ra từ cái "cục" nào đó.

Cậu thật mong đây chỉ là một cơn mơ, cậu sẽ lập tức tỉnh dậy. Nhưng giọng nói của anh đã phá vỡ mọi thứ, chút say ngủ cuối cùng cũng bị tan biến, làm cậu không biết phải làm sao đối mặt với anh. Hơn nữa những chuyện trong quyển nhật ký của anh cứ lởn vởn trong đầu cậu, không có cách nào đá nó đi được, bây giờ cả hai lại ở trong tình trạng này. Cậu thật sự sợ hãi lắm nha, cậu không muốn khóc đâu, nhưng mà nước mắt nó cứ tự tuôn ra thôi.


"Em..." tiếng khóc của Khánh Nguyên thật sự hù doạ Châu Khải, anh không hề nghĩ là cậu dễ khóc như vậy. Từ trước tới giờ cậu luôn xuất hiện trước mặt anh với biểu hiện chững chạc cứng rắng nhất, chưa bao giờ cậu tỏ ra yếu đuối cả. Vậy mà lần này trở về, gặp cậu hai lần đều làm cậu khóc, anh thật sự làm sao vậy chứ?

Nhưng còn chưa để anh kịp lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại của Khánh Nguyên đã phá vỡ bầu không khí ngộp ngạt giữa hai người.

"Là mẹ em" chờ một lúc lâu không thấy cậu có phản ứng gì thì Châu Khải mới mạng phép liến sơ qua màn hình điện thoại, đang hiển thị trên màn hình là mộ chữ "mẹ" cho nên anh mới nói với cậu. Cùng lúc đó thì điện thoại lại tối đen, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một lần nữa mẹ cậu lại gọi tới.

"Mẹ?" nghe thấy đó là mẹ mình gọi tới nên cậu liền tốc mền mà cầm lấy điện thoại, một tiếng cụt lủn chứ không như mọi lần.

"Con đang ở đâu? Sao mẹ gọi mà không bắy điện thoại? Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi sao?" Vừa nghe thấy tiếng của Khánh Nguyên thì bà Lệ, mẹ cậu đã lo lắng mà hỏi một lèo. Đứa con của bà thật sự đáng thương, cậu lại hay bệnh hoạn, lúc nãy không gọi được cho cậu, gõ cửa cũng không ai trả lời, thật sự bà sợ đã có chuyện gì rồi chứ.

"Mẹ, hôm qua con phải ở lại công ty tăng ca, tới bây giờ mới xong việc, sẽ về ngay" cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, giữ cho giọng nói không bị đứt quãng vì tiếng nấc rồi cậu mới trả lời mẹ mình. Cậu tự cảm thấy quá khinh rẻ bản thân mình, từ trước tới giờ đây chính là lần thứ hai cậu nói dối mẹ mình, cảm giác thật sự không dễ chịu.

"Vậy con về ngay đi, mẹ đang ở trước cửa nhà con này" bà Lệ yên tâm hơn được phần nào, chỉ cần cậu vẫn bình an là đủ rồi. Bà sẽ không tra hỏi nhiều về việc cậu đang ở đâu và đang làm gì, tại sao cậu lại khóc như vậy.

Cậu cứ thích tỏ ra mình mạnh mẽ, cho nên người làm mẹ như bà đương nhiên sẽ không trách cậu. Bà là mẹ cậu, đã mang nặng đẻ đau sinh ra cậu, cậu chỉ cần cảm nhẹ bà đã nhận ra, huống hồ gì giọng của cậu lại khảng đặt như thế, là đang khóc chứ còn gì nữa.


Vì sao bà biết cậu khóc mà không phải vì tăng ca? thứ nhất, đứa nhỏ kia đã quên mất là chính cậu ta đã nói với bà cậu đã từ chức. Thứ hai, đứa nhỏ kia lại quên là chính cậu đã hứa sẽ chăm sóc sức khoẻ của mình, cho dù tăng ca cũng sẽ không làm đến đổ bệnh sao?

"Để anh đưa em về, quần áo của em đã chuẩn bị sẵn cho em rồi đó" anh đứng dậy đi thay quần áo, cũng không quên đặt xuống bộ đồ mới lúc nãy anh vừa đi mua cho cậu, còn phần thức ăn sáng kia, chắc là không dùng đến rồi.

Cậu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời anh. Người đàn ông này, có lẽ đã thay đổi rất nhiều, nhưng cái tính sắp đặt mọi thứ vẫn không thay đổi.

.....

"Mẹ, tại sao ba mẹ tới mà không nói trước, nếu biết ba mẹ tới con đã không tăng ca rồi" vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy ba mẹ mình đứng trước cửa chờ mình thì Khánh Nguyên liền bước nhanh tới nắm tay mẹ mình mà trách móc. Nếu cậu mà biết ba mẹ tới, nhất định hôm qua đã không vì hù doạ của Hạ Nghi mà đi tới buổi tiệc kia, càng không phải gặp anh để xảy ra những chuyện này.

"Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho con, hơn nữa mấy hôm trước con nói từ chức rồi, lại chưa chịu về nhà nên mẹ đi tìm con xem sao. Ai biết con vẫn còn đi làm, biết vậy không tới, đỡ phải đứng chờ lại còn bị trách móc" bà Lệ bị đứa con lâu ngày chưa gặp trách móc liền phá cậu. Mà cũng vừa cho cậu, ai bảo lại giấu bà nhiều chuyện như vậy, cái người phía sau lưng cậu theo cậu nãy giờ mà cũng không thèm giới thiệu một tiếng, thật là làm người ta đau lòng mà.

"Con..." biết mình đã bị lộ tẩy cho nên cậu không biết phải trả lời mẹ mình như thế nào, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì cậu đã chú ý tới một người đang đứng bên cạnh ba mình.


"Anh...anh tới đây làm gì?" Theo bản năng cậu lùi lại một bước rồi nhìn người đàn ông kia. Tại sao anh ta lại ở đây, trước nhà cậu, ngay lúc này? Không phải trùng hợp tới vậy chứ? Lại đi tìm người quen sao?

"Con cho ba biết hai vị này là ai đã" ông Mạnh, ba của cậu nãy giờ đứng một bên bỗng lên tiếng. Giọng nói của ông không quá dữ tợn nhưng lại có uy, không khiến hai người đàn ông xa lạ sợ nhưng lại khiến cho trái tim yếu ớt của cậu sợ đến run rẩy.

"À, đây là giám đốc mới của công ty con, Võ Châu Khải, cũng là đàn anh cấp ba của con. Còn người kia là "anh trai" của hàng xóm của con, chắc là anh ta đang chờ "em gái" mình." Cố gắng giữ bình tĩnh rồi cậu giới thiệu người nãy giờ lẽo đẽo ở phía sau mình như cái đuôi đuổi không đi. Còn đối với người đàn ông kia, cậu không muốn nói nhiều. Đối với cậu, anh ta chính là một vết nhơ mà cậu không bao giờ muốn nhắc tới.

"Chào bác trai bác gái, là con đã giữ cậu ấy ở lại làm thêm" Châu Khải thuận theo câu nói dối của Khánh nguyên mà cuối đầu chào hai người phụ huynh. chỉ cần đủ bình tĩnh sẽ nhận ra câu nói lúc nãy của bà Lệ rằng bà đã biết rõ thật ra đứa nhỏ con bà không hề tăng ca, nhưng anh cũng không muốn làm cậu khó xử nên tới đâu thì tới.

"Anh, tới rồi à, vào nhà đi" cùng lúc đó thanh máy lại đinh! một tiếng, sau đó là một cô gái bước ra. Không thèm để ý đến ai mà kéo tay người con trai kia đi về phía nhà mình. Khánh Nguyên không hề nhìn đến anh ta dù chỉ một lần, còn Châu Khải lại rất để ý. Anh có thể nhìn ra, giữa hai người họ đang, hoặc đã có gian tình. Cảm giác của anh chính là muốn bâm dầm cái tên kia ra.

"Thôi nào thôi nào, mọi người vào nhà đã rồi nói, cứ đứng ở đây như vậy sao?" bà Lệ vẫn là người biết điều, không hề để ý đến sự mất lịch sự của cô gái kia mà nhắc nhở Khánh Nguyên, người đang trong tình trạng đông đá trở về với mọi người.

Cậu liền ngoan ngoãn móc chìa khoá trong cặp của mình mà tra vào ổ khoá. Ổ khoá đã tra không biết bao nhiêu lần, vậy mà trong lúc này cậu lại phải mất hết ba bốn lần mới tra được khoá vào ổ.

"Con đi vào phòng rửa mặt thay quần áo cho tỉnh táo đi rồi trở lại đây. Tăng ca thế nào mà lại nồng nặc mùi rượu như vậy" khi đã vào nhà thì ông Mạnh mới thẳng tay đuổi con trai mình vào phòng, cùng lật tẩy câu nói dối của con trai mình.


"Nhưng mà còn có khách" cậu cố chống đỡ với ba mình. Lần này nói dối lại bị nắm thóp, thể nào cũng sẽ chết không toàn thây. Đã từng hứa rằng sẽ không uống rượu say xỉn, làm hại đến bản thân thế mà bây giờ vừa uống rượu say xỉn, ngủ ở ngoài rồi còn nói dối, lần này thì tiêu cậu thật rồi.

"Ba còn ở đây, cũng không đuổi khách của con" dường như ông Mạnh không có ý cho con trai mình thoát kiếp này, vẫn là một mực ép buột. Ông không hiểu mình muốn gì nữa, chỉ biết là muốn cho con trai mình hạnh phúc, và người đem lại hạnh phúc cho con trai ông chỉ có người đang ngồi đối diện với ông ở đây mà thôi.

"Xin lỗi hai bác, đều là lỗi của con" chờ cho cậu vào phòng rồi thì Châu Khải mới lên tiếng. Mọi tội lỗi đều là do anh mà ra cả, cũng chính vì bản thân không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn mà để Khánh Nguyên đã chịu nhiều uất ức.

"Tôi mong cậu đừng xuất hiện trước mặt Khánh Nguyên nữa. Từ rất lâu trước khi nhận ra tính hướng của mình, tôi chưa bao giờ thấy Nguyên nó khóc cả, tuy vẻ ngoài có lẽ yếu đuối, nhưng thằng bé luôn có một tâm hồn mạnh mẽ. Chuyện hôm nay, cho dù người sai là cậu hay nó cũng vậy. Hai người tốt nhất là đừng gặp nhau nữa, tôi không muốn thấy con mình đau khổ. Nhận ra tính hướng của mình không giống người khác, nó đã đủ đau khổ lắm rồi." Bà Lệ cũng không muốn vòng vo làm gì, có thể nhìn ra Châu Khải là người hiểu chuyện nên càng không phải câu nệ. Qua Hạ Nghi, bà được biết sơ sơ về người con trai có tên Châu Khải, bà không biết nhiều về anh, nhưng bà biết tình cảm của con trai bà dành cho người đàn ông đó. Bà không biết anh là người như thế nào, bà chỉ cần biết anh đã làm con trai bà khóc, và bà không thể chấp nhận điều đó. Nói bà bênh vực con trai của bà cũng được, nhưng bà không muốn đứa nhỏ con bà phải chịu tổn thương nữa.

Từ nhỏ Khánh Nguyên luôn là một đứa hoạt bát, nhưng từ khi biết được tính hướng của mình, cậu luôn luôn nép mình vào bóng tối. Cậu không còn bạn bè, không muốn ra ngoài. Cậu trở nên trầm tĩnh, lặng lẽ sống cuộc sống của mình, không ồn ào, không làm gì cả. Nhưng mọi thứ lại đảo lộn lên ở những năm cuối cấp ba, cậu lại trở nên vui vẻ hơn, làm bà rất mừng. Chuyện chưa tới đâu, cậu lại trở nên trầm tính còn hơn lúc trước, càng ngày bà càng thấy cậu tiều tuỵ hơn. Rất muốn ép cậu về nhà, nhưng cậu một mực sống ở thành phố, bà không còn cách nào khác là chìu theo cậu. Người làm mẹ như bà, hỏi làm sao có thể để đứa con mình yêu thương phải chịu uất ức như vậy?

"Mẹ mấy nhỏ nói đúng đó, cậu là một người đàn ông thật thụ. Cậu có tương lai, còn có một gia đình phải chăm sóc sau này. Con trai chúng tôi yêu cậu là lỗi của nó, cậu đừng vì nó mà suy nghĩ lệch lạc. Chúng tôi không thể gánh nổi đâu, cậu hãy đi đi. Tôi sẽ đưa thằng hai về nhà, từ nay sẽ không làm phiền tới cậu nữa." Ông Mạnh cũng lên tiếng, ông chấp nhận giới tính của con trai mình không có nghĩa là người đời cũng chấp nhận. Ông không muốn vì con trai mình mà làm hại đời một người đàn ông bình thường. Giới tính của mỗi người, đâu phải được chọn, nếu như họ không phải, ép buột họ để thêm tội mà thôi. Ông nhận ra Châu Khải là một người tốt, nhưng không có nghĩa là phải ép anh vì con trai mình mà thay đổi giới tính được, đó là sai trái.

"Hai bác đã nói xong rồi, vậy thì đến lược con nói." Chờ cho hai người lớn nói xong rồi anh mới lên tiếng, giọng nói hết sức bình tĩnh.

Những gì anh nói sau đó, không ai biết trừ ba người bọn họ. Lúc cậu ra tới thì trong phòng chỉ còn lại mình anh vẫn ngồi đó.

"Anh tại sao vẫn chưa đi?" Cậu bước ra phòng khách với hai mắt đỏ hoe, lúc nãy cậu đã nghe những gì ba mẹ mình nói, cậu biết ba mẹ chấp nhận mình, nhưng không nghĩ họ lại lo cho mình như thế, cậu cảm thấy có lỗi vì mình chỉ biết nghĩ đến mình mà không nghĩ đến cảm giác của ba mẹ. Nhưng khi nghe đến anh nói, cậu lại không dám chấp nhận sự thật mà chạy vào nhà vệ sinh, xả nước ra rồi ngồi khóc. Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao, cố gắng không để tiếng nấc của mình vang ra bên ngoài. Khóc đến mệt rồi cậu không biết đã ngủ quên khi nào, cho tới khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường. Cứ nghĩ không còn ai ở lại cho nên cậu mới lết từng bước chậm chạp ra ngoài, không ngờ anh vẫn ngồi đó, im lặng chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận