Ừ Thì... Anh Yêu Em!

"Nếu anh không ở đây, chỉ sợ nhà em sắp bị ngập lụt" vẫn còn suy nghĩ về việc lúc nãy nói chuyện với ba mẹ cậu cho nên anh không hề để ý đến tiếng động là cậu đã xuất hiện, chỉ đến lúc nghe tiếng của cậu thì anh mới nhận ra mình đã không còn một chút đề phòng nào. Cũng không suy nghĩ nhiều anh liền trả lời cậu.

Lúc nãy sau khi đã tiễn ông bà Mạnh về rồi anh lại ngồi chờ cậu, cứ nghĩ cậu đã ngủ rồi nhưng lại nghe tiếng nước vẫn còn chảy cho nên mới bước lại gõ cửa phòng cậu. Không có tiếng trả lời, cửa cũng không khoá. Anh lại nổi tánh lưu manh muốn vào phá cậu, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nước từ trong nhà tắm chảy ra, lật đật chạy vào thì thấy cậu đang ngủ gục ở ngay bồn rửa tay, nước chảy xuống ướt hết cả sàn nhà cũng không tỉnh lại.

Lật đật tắt nước, bế cậu lên cậu cũng không có chút phản ứng gì. Nhanh chóng lục tủ quần áo của cậu, mắt nhắm mắt mở thay cho cậu rồi ném cậu lên giường. Lại chạy khắp nhà tìm giẻ lau rồi dọn dẹp một lượt mọi thứ. Tên nhóc này làm gì lại để đến như vậy cũng không bị quấy rầy giấc ngủ? Thật là làm người ta bắt đầu lo lắng cho cậu rồi.

"Cám ơn anh, nhưng bây giờ anh có thể về rồi" Khánh Nguyên cũng ít có vô tình, cứ như vậy mà đuổi khách rồi đi thẳng vào nhà bếp, cậu thấy hơi đói rồi.

Làm cậu ngạc nhiên là trong nhà bếp lại sạch sẽ như vậy, mấy hôm nay dường như không có để ý gì đến nhà cửa, có thể ví nhà của cậu như nhà của anh lúc trước vậy. Nhưng lúc này mọi thứ đã đâu vào đấy, mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, trên bàn cũng đã có thức ăn để sẵn. Theo bản năng cậu nhìn tới đồng hồ, không ngờ đã là 4 giờ chiều rồi. Cậu lại có thể ngủ một mạch hơn sáu tiếng đồng hồ, thật sự là không biết nói gì hơn. Nhưng không lẽ, anh cũng ngồi đó suốt từ sáng tới giờ, lại còn giúp cậu dọn dẹp nhà cửa? Là chuyện gì đang sảy ra chứ?

"Thức ăn là do anh làm sao? Mọi thứ là do anh dọn dẹp?" quay ra phòng khách, anh vẫn im lặng như vậy nhìn cậu, không hề có ý định rời đi. Cậu cũng không thèm để ý mà hỏi anh, chỉ tay vào phòng bếp.

"Lúc nãy định đi tìm nước để uống, không ngờ đến cái ly cũng không có, nên đành phải tìm cái ly, xong lại thấy đói, nên đi lục tủ lạnh, lại không có gì, thức ăn là mua ở quán ăn đầu đường nhà em thôi. Tôi không giỏi nấu ăn, sợ lại tự mình hại mình" anh nhúng vai trả lời. Lúc nãy vào phòng bếp của cậu thật sự là hết nói nổi. Chắc chắn là gần đây đã không thèm để ý đến chuyện trong nhà rồi, người con trai này thật không biết phải nói sao. Thế là mặc kệ cậu có hay không sẽ tức giận khi nhìn thấy, trước hết anh phải dọn dẹp lại, nhìn mọi thứ bề bộn như thế này, thật tình không quen mắt.

Mấy hôm trước là do mới trở về, thật sự rất bận nên anh không có thời gian, mọi thứ mới trở nên bừa bộn như vậy, dường như ngay cả ăn anh cũng không có thời gian, hôm nào về tới nhà cũng là khuya lắc khuya lơ rồi. Lúc đó vẫn còn ấm ức với cậu, nên mới tiện thể phá cậu chứ thật ra, anh là người theo chủ nghĩa ngăn nắp, mọi thứ phải ở đúng vị trí, thật sự trật tự anh mới có thể chú tâm làm việc được, cho nên dọn dẹp mọi thứ trong nhà cậu cũng không phải là quá khó.

"Cám ơn, nhưng anh thật sự có thể về được rồi" cậu lại một lần nữa cám ơn, và lại một lần nữa tiễn khách. Lần này không đi ngay vào nhà bếp nữa, cậu đứng đó chờ xem anh có động tĩnh gì không, nhưng anh lại cứ im lặng như vậy, không có dấu hiệu sẽ làm gì, càng không có dấu hiệu sẽ rời đi.

"Tôi dù sao đã cũng đã giúp em dọn dẹp nhà cửa, lại không thể mời tôi ăn bữa cơm? Thật sự keo kiệt" nhìn biểu hiện khó chịu trên gương mặt cậu, anh bắt đầu giở thói lưu manh của mình.

Năm đó sau khi rời đi, không phải như tin đồn là về quê, mà là anh đã bị gia đình kéo ra nước ngoài. Võ Châu Kiệt, anh sinh ra trong gia đình khá giả, năm đó mẹ qua đời, từ nhỏ anh lại không ưa gì ba mình cho nên luôn đối đầu với ông, nhưng nhờ có mẹ che chở nên anh được tự do. Cho tới khi mẹ mất, anh không thể làm gì hơn liền bị ba tống cổ cùng với em trai và em gái sang Anh, nơi dì anh đang sống. Từ sau khi sang Anh, anh trở nên quậy phá không bao giờ ở nhà, mặc kệ dì anh khuyên bảo, tối ngày chỉ biết đi cùng với mấy đứa bạn mới quen đi phá làng phá xóm. Cho tới một ngày nhém chút nữa anh bị bọn côn đồ đánh cho mất mạng được dì anh cứu về, cũng vì vậy mà dì bị chém một đường dài ở sau lưng, khó khăn lắm mới giữ được mạng. Từ đó anh mới tu tâm dưỡng tánh, nhưng mà hai năm trời chơi bời lêu lỗng, anh đã luyện được cái tánh lưu manh đầu đường xó chợ. Người ngoài luôn nhìn anh bằng ánh mắt tôn sùng với sự nghiệp và bằng cấp hơn người, chỉ có dì anh cùng với em trai và em gái anh mới hiểu, anh chính là một tên lưu manh lại giả danh tri thức dưới bộ tây trang hào nhoáng.

"Tôi sẽ không mời anh, xem như là chúng ta huề, tôi cũng đã từng dọn dẹp nhà cho anh. Không phải anh ghét đồng tính sao, vậy thì nên tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ dính lấy anh đấy, anh cũng biết tôi là đồng tính mà, không phải sao? Ba mẹ tôi cũng đã nói rồi, anh nên tránh xa tôi ra một chút, cho nên tôi xin anh, tôi không muốn gặp anh nữa, anh làm ơn đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa" cậu bước lại kéo anh dậy, dùng hết sức lực của mình mà đẩy anh ra cửa, cậu không muốn, không muốn lún sâu vào nữa. Cậu mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi, tim cậu đau lắm, anh có biết không chứ? Từng câu, từng chữ trong quyển nhật ký của anh, dù chỉ đọc qua một lần cậu vẫn nhớ rất kĩ. Anh không thích đồng tính, với anh đồng tính là một chuyện rất đáng hận, rất đáng khinh, cậu không muốn anh khinh cậu. Cậu không cần anh phải thích cậu, nhưng cũng không cần phải khinh rẻ cậu như vậy.

Cậu gục xuống trước mặt anh, cậu không thể nào gắng gượng được nữa. Cuối cùng thì cậu vẫn yếu đuối, không dám đối mặt với sự thật, cậu yêu anh, là một tình yêu tội lỗi. Có ai lại muốn như vậy chứ? Nhưng cậu đã như vậy, cậu biết phải làm sao bây giờ? Cậu không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, cứ để mọi thứ chấm dứt như vậy đi, cậu thà đau như vậy một lần, sau đó cậu sẽ trở về bên ba mẹ, sống cuộc sống cô đơn như vậy đến hết đời cũng được. Còn đỡ hơn phải ở đây, sẽ lại có người nhắc đến anh, làm tim cậu lại đau thêm nữa thôi, cậu không muốn.

"Khánh Nguyên, Khánh Nguyên bình tĩnh lại, em phải bình tĩnh lại, chúng ta cần phải nói chuyện" Châu Khải nắm chạy hai vai Khánh Nguyên, kéo cậu đứng dậy. Anh lay người cậu, ép cậu nhìn vào mắt mình, ép cậu phải bình tĩnh trở lại. Anh không thể giải thích chuyện gì ngay lúc này cả, bây giờ thì anh đã có thể chắc chắn là cậu đã đọc được quyển nhật ký của mình, quyển nhật ký anh viết những năm đầu cấp hai, ngay cả anh cũng sẽ không nhớ tới nó nếu hôm đó tìm văn kiện không nhìn thấy nó. Hờ hững lật từng trang vở, anh cảm thấy mình những năm đó thật nông nổi. Căm hận người đàn ông đó như vậy, nhưng không ngờ sau này chính mình cũng đi thích đàn ông. Nhưng về sau này lớn hơn một chút anh mới hiểu chuyện, chuyện đó đã là quá khứ rồi.

Có một vài trang giấy bị dính lại khi anh giở nó ra, những tờ giấy bị thấm nhoè bởi nước. Anh nhớ kĩ lại, những năm đó mặc dù rất trẻ con, nhưng anh nhớ rõ mình chưa bao giờ khóc khi viết nhật ký, nhật ký chỉ là một thứ để anh xả giận mà thôi. Quyển nhật ký này cũng là do mẹ tặng anh. Anh còn nhớ rất rõ, năm đó là năm anh vào lớp sáu. Mọi chuyện vẫn xảy ra rất tốt, cho tới một đêm ba không về nhà, cậu nhóc mười hai tuổi không ngủ được, đi ngang phòng mẹ mình thì thấy cửa không đóng, nhìn qua khe cửa, cậu nhóc thấy mẹ mình đang ngồi bên bàn đọc sách, đang viết gì đó mà nước mắt thì cứ rơi. Không lâu sau đó cậu thấy ba mình trên đường, đang đi cùng một người đàn ông khác, rất tình tứ. Từ đó cậu nhóc lại nghe rất nhiều tin đồn nhưng cậu không tin, cho tới một ngày chính mắt cậu chứng kiến cảnh cha mình ôm hôn người đàn ông đó, trước cửa nhà ông ta.

Cậu bé tức giận, cậu không muốn nhìn nữa liền quay người, ở xa xa, cậu thấy bóng dáng ai đó giống mẹ mình, đang ôm mặt khóc. Cậu nhóc không biết phải làm sao, liền bỏ đi. Những ngày sau đó cậu cứ diện cớ này cớ nó mà đi đánh nhau, bỏ học, trốn nhà đi...cho tới khi bị mẹ kéo về.

Lúc đó còn quá trẻ, cậu đã trút giận lên mẹ mình, trách mẹ tại sao không nói gì, tại sao lại không trách ba. Mẹ cậu chỉ ngồi đó, im lặng rơi nước mắt, hai đứa em của cậu lúc đó chỉ mới có năm bảy tuổi, không hiểu chuyện nên cũng khóc theo mẹ, cậu liền tức giận bỏ về phòng mình, không thèm nói chuyện với ai nữa.

Cho tới chiều tối, mẹ mới gõ cửa phòng cậu.

"Chuyện của mẹ, bây giờ con chưa hiểu hết đâu, mẹ cũng chỉ vì ba đứa mà thôi. Từ nay có gì tức giận, con hãy viết vào đây. Đừng vội nghĩ chỉ có con gái mới viết nhật ký. Viết nhật ký là một cách để giải toả cảm xúc của mình một cách lành mạnh. Mẹ không muốn nhìn thấy con mỗi ngày trở về nhà đều mặt mũi tím tái như vậy. Con đau một, mẹ đau mười. Hãy nghĩ cho mẹ, sau này sẽ có ngày con hiểu hết mọi thứ, đừng vội trách ba con. Nhớ, từ nay có gì uất ức không muốn kể với mẹ, cứ viết hết vào nhật ký, con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, con trai nhé" Bà không hề giải thích chuyện gì, chỉ đưa quyển nhật ký cho cậu nhóc như vậy. Mới đầu cậu không thèm để ý tới, cho tới một ngày bị đánh đến phải nhập viện, mẹ cậu đã khóc rất nhiều, vì thương mẹ, cậu mới bắt đầu viết.

Cứ như vậy ngày này qua tháng nọ, cậu đã học cách kiềm chế bản thân, càng ngày càng trưởng thành hơn. Nhưng việc của ba cậu, cậu vẫn không thể chấp nhận được, cho nên mọi tức giận cậu đều xả vào quyển nhật ký, nhưng tuyệt đối, chưa bao giờ có giọt nước mắt nào rơi ra, càng không bao giờ quyển nhật ký bị vấy bẩn cả.

"Tôi không muốn nghe, không muốn nghe" cậu không hiểu, cho nên vẫn cứng đầu không thèm nghe anh giải thích. Cậu sợ, sợ chính mình sẽ càng thêm đau khổ.

"Nếu em không bình tĩnh lại, tôi sẽ hôn em đấy" hết cách với cậu cho nên anh đành lấy chiêu hù doạ.

"Huhu, anh ăn hiếp tôi" cậu ức quá hoá...nhõng nhẽo, cứ như vậy mà khóc ngon ơ. Anh tại sao lại có thể đối sử với cậu như vậy, đã khinh thường cậu bây giờ lại uy hiếp cậu.

"Anh sẽ hôn em thật đấy, có nín ngay không?" tại sao anh có cảm giác như mình đang nói chuyện với con bé Thuỳ An nhà mình vậy nè? Không được như ý là lại giở tánh con nít ra với anh?

"Hức, anh ăn hiếp tôi" không còn khóc nữa nhưng cậu vẫn nấc nghẹn, không thèm nhìn đến anh mà trách.

"Em đọc lén nhật ký của tôi, tôi không tức giận thì thôi, em làm gì phải làm như tôi là người có lỗi như vậy" anh hết cách với cậu, tại sao anh lại không biết Khánh Nguyên này lại có thể có lúc lại trẻ con như vậy?

"Là tôi có lỗi khi đọc nhật ký của anh, nhưng không phải như vậy càng tốt sao chứ? Như vậy tôi lại không cần phải yêu anh nữa, sẽ lánh xa anh một chút, để anh khỏi phải kinh tởm tôi, để to..." Cậu lại bắt đầu rưng rưng như muốn khóc, nhưng còn chưa nói hết suy nghĩ của mình thì đã...đã bị anh cướp mất ô-xy rồi. Anh như thế nào lại hôn cậu như vậy chứ? Cậu còn chưa có khóc sao anh lại như vậy? Huhu, cậu khóc thật a!

Nụ hôn của Châu Khải là một nụ hôn hoàn toàn bá đạo. Anh cư nhiên lại cướp hơi thở của cậu một cách mạnh bạo như vậy, nhân lúc cậu vẫn đang hùng hồn trách anh thì lại nhanh chóng đưa lưỡi mình vào miệng cậu, tham lam cướp đoạt dịu ngọt của cậu, chọc phá cậu, không cho cậu quyền tránh né. Cậu càng né tránh lại càng cho anh có cơ hội dây dưa. Anh chỉ thả cậu ra khi cả hai đã không thể nào thở được nữa.

Khánh Nguyên bị nụ hôn của anh cướp hết sức lực, cứ như vậy mà dựa vào lòng anh thở gấp, mềm mại như một cục bông. Tên lưu manh nào đó đương nhiên sẽ không thừa cơ hội mà ôm cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cậu. Biết nhau từ những năm cấp ba, chuyện gì cũng đã làm rồi, nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận được cậu chân thật như lúc này. Là anh đang ôm cậu, là cậu thật sự chứ không phải là ảo tưởng của chính mình. Anh thật sự cảm thấy may mắn rằng chính mình vẫn còn cơ hội ôm cậu như thế này, thật sự chỉ muốn ôm cậu như vầy mãi mãi mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui