Ừ Thì Đơn Phương

#Canary: Wow, cán mốc 1k lượt xem rồi =)) Vui quá đi =)) Mình sẽ cố gắng để viết tiếp cho truyện thêm nhiều cái hay ạ. Cám mơn mọi người_______

Ơ? Hắn tính bắt cóc tôi đi đâu à? Rõ ràng đường về nhà là hướng ngược lại kia mà.

- Nè! - tôi kêu - Đi đâu đấy? Đường này đâu có về nhà!

- Tôi có nói là sẽ đưa cô về nhà đâu!

Hắn đáp cụt lủn, rồi lại tiếp tục lái xe. Ơ. Không đưa về nhà à? Thế sao thay đồ ra được? Tôi ngồi bảo hắn chở về lại viện, hắn cứ giả điếc chẳng thèm quan tâm đến lời nói của tôi. Thật bực mình mà!

Hắn đưa tôi đi đến một nơi khá đẹp, hai bên là một cánh đồng hoa lung linh màu sắc. Nhưng không đẹp bằng cái nơi mà lần trước hắn bắt cóc tôi đi. Hắn chẳng ghé lại mà chạy đi luôn. Vào sâu bên trong, tôi thấy một căn nhà theo kiểu cổ điển đẹp lắm. Đẹp vô cùng luôn. Có cả cái xích đu to ở phía trước nữa nè. Có cả một vườn hoa luôn ấy chứ. Vừa vào trong là đã có người ra đón. Là một bác gái giúp việc không lớn tuổi lắm. Hắn lễ phép chào hỏi. Ew. Kinh thật! Hắn đang lễ phép chào hỏi người khác đấy! Tin nổi không?

Bác dẫn tôi vào nhà, còn giới thiệu bác tên Nga, giúp việc ở đây đã lâu. Bác dẫn và dìu tôi lên phòng, bác nói rằng đã chuẩn bị đầy đủ đồ để tôi thay rồi, có cần bác giúp thì nói một tiếng. Tôi cười rồi cảm ơn bác.

Oa. Phòng không lớn lắm, nhưng đẹp thật! Sáng sủa lắm, có cái cây ngoài cửa sổ ban công nữa. Nhìn căn phòng này thơ mộng lắm. Tôi đi về phía bộ đồ mắc sẵn trên tủ, nhìn nó khá mới, chắc đã lâu rồi không mặc đến, cơ mà thơm lắm nha. Tôi mặc nó vào, vừa y luôn á! Nhìn tôi trước gương với bộ này, tôi thấy mình... xinh ghê luôn á •√• (éc, tự sướng quá vạy chị ><

- Ờ! Không cần thì thôi! Tôi cất! - hắn nói

Ơ... cất à? Ew. Vậy thôi. Cũng chẳng cần =.= Tôi lại tiếp tục quay vào ăn ăn ăn.....

Cũng đã chiều, ấy chết! Cả ngày hôm nay tôi không đi học! Lại không xin phép nữa. Ôi thôi rồi. Mới vào học có mấy tuần mà đã nghỉ không xin phép rồi. Uầy uầy.

Hắn dìu tôi ra xe và đưa tôi về. Lúc về đến nhà, hắn dẫn tôi từng bước từng bước vào. Hôm nay sao hắn dịu dàng thế nhỉ? Thường ngày cáu gắt lắm mà! Hay là hắn thấy có lỗi nên mới đối xử với tôi thế này? Thật... chẳng hiểu được.

Đến lúc vào nhà thì chúng tôi gặp cô Giang và ông Thiên. Hic hic. Nhìn ông tôi sợ quá đi mất. Hai người ấy thấy chúng tôi thì sững sờ. Tôi gật đầu dạ thưa nhưng hai người ấy cũng chẳng để ý tới. Chẳng nhẽ thấy hắn nên hai người họ bất ngờ sao?

- Con... - Cô Giang mấp máy - Minh... Hy... con đang mặc.. đồ của..

Của ai? Sao cô ấy không nói tiếp nhỉ? Mặt tôi chứa một dấu chấm hỏi to đùng. Bỗng chốc ông Thiên lại cạnh tôi và hắn. Tôi giật mình, mặt hơi sợ sệt. Ông ấy dừng trước tôi và hắn, tay vỗ vai hắn

- Mày đừng ra ngoài ở! Ba về mà ba không thấy mày ba buồn lắm! - Ông Thiên nói

Hắn liếc nhìn qua vai mình, rồi liếc nhìn cô Giang

- Vậy thì ba đuổi bà ta đi đi! - Hắn quát

Thật quá quắt! Chẳng thể chịu được. Làm quái gì mà hắn ghét cô Giang như thế? Cô hiền dịu với hắn như vậy mà. Tôi bỗng có chút bực mình trong lòng. Tôi kề sát tai hắn nói nhỏ "Anh lịch sự chút đi! Hỗn với cả ba và dì của mình". Thế mà hắn còn lườm tôi nữa ý, phán lại một câu:

- Mặc kệ tôi! Đồ nhiều chuyện! À mà! Đi lên bậc thang được không?

Ew. Nhiều chuyện đấy! Cơ mà, đi lên bậc thang à? Nhìn nó mà tôi ngán ngẩm, quay nhìn hắn rồi lắc đầu. Hắn nhìn tôi, thở dài rồi bế thốc tôi lên. Oái oái! Làm gì thế? Dìu lên thôi được rồi! Có cần phải bế lên không? Tim tôi đập thình tthichj. Cô Giang và ông đang ở đây cơ mà! Hắn điên à? Điên rồi à? Tôi nhìn hắn, bảo hắn bỏ tôi xuống nhưng hắn chẳng thèn để ý tới, cứ thế mà bước lên trên. Ngại chết mất! Đang có người lớn ở đây mà! Lại còn là ba và dì của hắn nữa chứ. Cả hai đều bất ngờ khi thấy hắn làm thế. Tôi dùng tay che bộ mặt đỏ ao của mình. Mất hình tượng quá đi >< Hức hức.

Hắn bế tôi đến tận phòng, mở cửa cho tôi, bế lại đặt xuống giường. Hắn nhìn tôi rồi bỏ đi. Khoan đã! Sao hôm nay hắn tốt thế? Có chuyện gì à? Hắn vừa quay lưng, tôi với tay

- Này! - tôi kêu, hắn quay lại - Sao.... hôm nay anh... lại tốt với tôi đến thế?

Tôi liều mình hỏi. Chắc không sao! Thắc mắc thì hỏi thôi. Hắn nhìn tôi rồi đến giường tôi ngồi xuống cạnh tôi. Nhìn vẻ mặt hắn như muốn nói điều gì đó. Chẳng lẽ... chẳng lẽ..

______

Chap này ngắn vầy thôi nha! Hứa chap sau sẽ cực kì hấp dẫn luôn á! Mình bận học quá nên ra chap trễ. Mọi người thông cảm ợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui