Buổi lễ xem ra rất lớn đủ để thấy sự xa hoa của hai bên gia đình như thế nào rồi.Hắn vẫn ngồi ngắm nhìn những hình ảnh mà nó và hắn có vs nhau.Đó là một kí ức đẹp biết bao,hắn đã luôn mong cô gái hôm nay chính là nó nhưng đâu thể.HẮn phải quên nó mà tiếp tục sống liệu hắn có làm sống dk khi ko có nó hay ko?
Lại ns về nó.Nó thực muốn đi xem buổi lẽ muốn nhìn hắn trc khi đi nhưng nó lại sợ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của hắn.Nó đang miên man suy nghĩ tiếng mở cửa vang lên m bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó:
- Nhi anh biết em ko thể tha thứ cho anh,hãy mắng anh đi nếu anh ko làm cái việc bỉ ổi đó thì hôm nay em và Gia Phong đã...
- Minh Quân tôi ns ko ghét anh là ns dối nhưng tôi vãn sẽ coi anh là bạn
- Anh biết hôm nay GP đính hôn chax chắn em đang rất đau khổ hãy lợi dụng anh
- Lợi dụng anh?Để làm gì?
- Cho anh cơ hội để yêu em thêm lần nữa,nếu muốn anh có thể đi cùng em đến buổi đính hôn.
- Dk.Nhưng tôi sắp đi Mỹ rồi.Nó lạnh lùng cười khẩy
- Anh đi cùng em
- Tùy anh giờ tôi muốn anh đi cùng tôi đến buổi đính hôn.Việc tôi đi Mỹ ko dk ns cho ai khác biết
- Dk h chúng ta đi nhé
Nó cx chẳng hiểu sao mình lại muốn đến buổi lễ đó chứ.Có lẽ nó muốn nhìn thấy hắn ghi nhớ nụ cười của hắn.Chỉ sợ sau này ko còn cơ hội
Nó mặc chiếc máy màu xanh nhạt mái tóc bộc gọn lên khuôn mặt trang điểm nhẹ che đi những dấu hiệu của sự mệt mỏi.Nó cùng vs MQ đến buổi lễ.nó thực sự ko dám bước vào,nhưng nó vẫn muốn gặp lại hắn.Vừa bước vào đại sảnh hắn đang đứng đó tiếp khách nhưng hôm nay sao hắn lại buồn như vậy chứ.Nhìn hắn nó cảm thấy lòng mình đau nhói ko dám tiến lên nữa dường như MQ hiểu ý nó ôm eo nó mạnh dạn tiến lên phía trc.Hắn nhìn thấy MQ ôm eo nó hai ng ns chuyện thân mật trong lòng ko khỏi đau đớn.Tim hắn đau bao nhiêu thì hắn lại hận nó bấy nhiêu.Hắn mỉa mai cười:
- Ko ngờ tôi vẫn dk gặp lại cô.Cô thật đúng là mặt dày lại còn mang theo ng tình của mình đến đây.
Nó lặng im ko ns gì nó biết hắn đang rất hận nó,nó để mặc hắn hiểu lầm mình.Cái nó có chỉ còn là những kí ức đẹp đẽ trc đây mà thôi.Nó im lặng nhẫn nhịn nhưng MQ lại ko thể:
- Ăn ns cho cẩn thận đấy đây có lễ là lần cuối chúng tôi gặp anh
- Lần cuối?Hắn nheo nheo mắt sửng sốt hỏi
- Ko có gì anh đừng nghĩ lung tung.Im lặng nãy giờ nó ms lên tiếng,giọng ns của nó hơi khàn khàn nghe qua đã biết ko dk khỏ
- Cô ko khỏe sao?Nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.Hắn thấy nó như vậy lòng ko khỏi lo lắng.
- Cám ơn.Chỉ là một cau hỏi thăm như vậy thôi cx đủ làm nó hạnh phúc rồi.
Cái thời khắc mà mọi ng nghĩ là tràn đầy hạnh phúc đã đến thì vs nó và hắn lại như thời khắc sứ giả địa ngục tới cướp đi trái tim của cả hai những đau khổ cứ thế tuôn lên.Nó ko biểu lộ ra ngoài vẫn cái vẻ mặt cười tươi chúc phúc nhưng có ai biết nó đang đau đớn như thế nào.Còn hắn, cảm tưởng nh mình sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng thì phải.
Hôm nay có lẽ ai cx nghĩ my đang hạnh phúc nhưng cô cx là con ng cx có tình cảm.Đúng My rất yêu Gia Phong,ko muốn GP ở bên nó nhưng h chẳng phải cả ba đang đau khổ sao.My ko muốn một cuộc sống ko tình yêu như vậy.Phải tuy bây h ms chỉ là đính hôn nhưng chỉ 5 năm nữa khi cả hai thực sự trưởng thành chax chắn Gp sẽ yêu mình.Đó là suy nghĩ của My tự chấn an mình.Nhưng My biết cho dù là 10 năm hay 20 năm tình yêu của Gia Phong và Nhi sẽ ko ai có thể lay chuyển dk.
Những lời chúc phúc cho đôi uyên ương.Ở cái tuổi 17 tình yêu là một điều đẹp nhất ấm áp nhất ,hạnh phúc nhất.Vậy mà giờ đây cả 3 con người đều đang đau khổ vì cái gọi là tình yêu đó.
Nước mắt cứ theo đó mà tuôn rơi ko biết họ còn có thẻ có quyền dk hạnh phúc hay ko?
Máy bay cứ thế cất cánh bay lên bầu trời ang đi những đau khổ,những giọt nước mắt đến Mỹ.Có lẽ nó ko biết rằng ở bu lễ đính hôn đó có đôi mắt một ng chứa đầy đau khổ xen lẫn hận thù tìm kiếm hình bóng đã biến mất từ bao giờ