U U Lục Minh

Edit: Cháo

Liên quan đến nốt nhạc đệm che mắt kia, Lục Chiêu không chủ động giải thích, Lộc Thời Ngộ cũng không hỏi nhiều, hai người ăn ý không nói ra chuyện này.

Trên đường ngồi tàu điện ngầm trở về, Lộc Thời Ngộ nghiêng đầu tựa lên bả vai Lục Chiêu ngủ gục.

Lục Chiêu cũng không đánh thức cậu, chỉ hạ thấp vai xuống cho nai con bên cạnh ngủ thoải mái hơn.

Thẳng tới khi đến trạm, Lục Chiêu mới đánh thức Lộc Thời Ngộ dậy, dắt theo nai con đang mơ màng đi về khách sạn.

Cổ tay Lộc Thời Ngộ còn nhỏ hơn nhiều so với trong ấn tượng của hắn, Lục Chiêu chỉ dám cầm nhẹ chứ không dám thật sự dùng sức, rất sợ làm đau cậu.

Trạm tàu điện ngầm còn cách khách sạn một đoạn đường nữa, sau khi ra khỏi trạm, Lục Chiêu đi lên trước mặt Lộc Thời Ngộ, đưa lưng ra ngồi xổm xuống, vỗ vai mình một cái, “Lên đây U U, anh Tinh Tinh cõng em.”

Lục Chiêu biết rõ, với chút thể lực kia của Lộc U U, phỏng chừng đã sớm xài hết không còn chút gì nữa rồi.

Lộc Thời Ngộ không động đậy.

Lục Chiêu xoay người lại, cố ý dùng giọng nghiêm túc nói: “Vậy anh Tinh Tinh bế em nhé? Kiểu công chúa ấy?”

Lộc Thời Ngộ không thể tin nổi trợn tròn mắt, thậm chí còn không tự chủ được lùi về sau một bước.

Lục Chiêu lại ngồi xổm xuống lần nữa, “Không sao đâu, trời tối rồi, không ai thấy cả.”

Lộc Thời Ngộ do dự mấy giây cuối cùng vẫn nằm sấp lên lưng Lục Chiêu, hai tay vòng qua bả vai hắn.

Biết rõ Lục Chiêu không nhìn thấy mình, nhưng Lộc Thời Ngộ vẫn rất chán nản gục mặt xuống.

Lục Chiêu bước từng bước ổn định, Lộc Thời Ngộ sờ lên gò má nóng bừng của mình, nhỏ giọng lầu bầu: “Em cũng không phải quá mệt.”

Lục Chiêu xốc người cậu lên, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, thở dài đầy nặng nề, trong giọng nói xen lẫn sự tiếc nuối: “U U mười lăm tuổi vẫn thành thật hơn, U U mười bảy tuổi không chỉ thích thể diện mà còn học được cách dối lòng.”

Thật ra đây không phải lần đầu Lục Chiêu cõng Lộc Thời Ngộ.

Trừ những cái ôm cõng đùa giỡn khi còn bé ra, vào năm Lộc Thời Ngộ học lớp Chín, Lục Chiêu đã từng cõng cậu một lần rồi.

Hồi ấy Lộc Thời Ngộ chuẩn bị thi chuyển cấp, vì để tăng cường thể chất cho cậu, ngoài việc chạy bộ cùng Lộc Thời Ngộ, Lục Chiêu sợ cậu cảm thấy nhạt nhẽo quá nên còn kéo cậu đi leo núi nữa.

Ngọn núi bọn họ leo không hề cao chút nào, đỉnh núi chỉ cao hơn năm trăm mét so với mực nước biển, Lục Chiêu và bạn đã từng leo mấy lần, cả lên và xuống cũng chỉ mất có hơn hai tiếng.

Nhưng hiển nhiên Lục Chiêu đã đánh giá quá cao thể lực của Lộc Thời Ngộ, lúc leo lên còn đỡ, đến lúc xuống núi, đi được mấy bước là Lộc Thời Ngộ lại muốn nghỉ một lúc.

Thật ra thì vốn cũng có thể chậm rãi trở về.

Chẳng qua hôm đó dự báo thời tiết rõ ràng nói trời nhiều mây, nhưng lúc xuống núi trên trời lại có mây đen, Lục Chiêu lo sẽ có mưa nên cõng Lộc Thời Ngộ đi nốt quãng đường còn lại.

Mưa chẳng rơi giọt nào, ngược lại Lộc Thời Ngộ được dịp lười biếng,

Trên đường về Lục Chiêu còn trêu Lộc Thời Ngộ, “Rốt cục là em rèn luyện hay anh rèn luyện đây?”

Hiển nhiên Lộc Thời Ngộ cũng nhớ đến đoạn chuyện cũ kia, cậu lẩm bẩm: “Có giống nhau đâu.”

Lục Chiêu tò mò hỏi Lộc Thời Ngộ: “Sao lại không giống?” Không phải đều là hắn cõng nai con lười biếng nào đó à?

“Dù sao thì cũng không giống nhau.” Lộc Thời Ngộ nhắm mắt lại, mặc kệ Lục Chiêu hỏi thế nào cũng không nói chuyện nữa.

Tuy ngoài miệng nói không nói gì, nhưng trong lòng Lộc Thời Ngộ rất rõ ràng.

Giống nhau chỗ nào chứ?

Bởi vì Lộc Thời Ngộ mười lăm tuổi chỉ xem Lục Chiêu như anh trai, là người bạn thân thiết nhất chơi với nhau từ nhỏ.

Cậu có thể yên tâm thoải mái chẳng hề bắn khoăn tiếp nhận việc Lục Chiêu đối xử tốt với mình, cũng không cần phải lo lắng lời nói hay cử chỉ mang theo hàm ý khác giống như bây giờ.

Mà Lộc Thời Ngộ mười bảy tuổi đã cất giấu tâm tư khác với người trước mắt đây. Cậu vừa tham lam lại ích kỷ muốn chiếm Lục Chiêu làm của riêng, hạt giống mang tên “thích” chẳng biết được chôn vào đáy lòng từ lúc nào, lúc phát hiện ra thì đã sớm bén rễ nảy mầm phát triển thành cây to chọc trời rồi.

Rất nhiều người khen ngợi Lộc Thời Ngộ thông minh, thế nhưng cậu bé thông minh ấy lại không thể nhìn ra “người anh” mà mình gọi suốt mười mấy năm này rốt cục có kiểu tình cảm gì với mình.

Chỉ là sự cưng chiều giữa anh trai với em trai?

Hay là sự quan tâm và tin tưởng không hề phòng bị giữa bạn bè với nhau?

Hoặc là cũng giống mình, giấu sự yêu thích sâu trong lòng, không dám nói ra miệng?

Lộc Thời Ngộ rất muốn tìm ra câu trả lời cho vấn đề đã quấy nhiễu mình bấy lâu nay qua lời nói cử chỉ của Lục Chiêu, nhưng Lục Chiêu xấu lắm, hắn cứ vô thức làm ra những hành động ảnh hưởng tới phán đoán của cậu.

Lộc Thời Ngộ đã lén phê bình Lục Chiêu phạm quy không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng sâu trong lòng cậu lại biết rõ hơn bất cứ ai, người thật sự phạm quy không phải là Lục Chiêu.

Lộc Thời Ngộ nằm trên lưng Lục Chiêu, gọi nhỏ một tiếng: “Lục Chiêu.”

Lục Chiêu gần như đáp lại ngay lập tức: “Ừ?”

“Không có gì, em chỉ muốn gọi anh vậy thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui