Uất Hận


21.

Chương 21 : Cảm Xúc Lạ.
Khi con ma nữ vừa bay hù vào màng hình ti vi thì bầu trời bỗng gầm một tiếng đùng đoàng khá to, khiến Tư Mộ giật mình nép người vào Thành Khải.

Cao thủ không bằng tranh thủ Thành Khải ôm nhẹ Tư Mộ vào lòng tay nhẹ nhàng xoa lưng Tư Mộ một cách an ủi.
5j
Không phải sợ, có anh đây.

* Giọng Thành Khải nhẹ nhàng nhưng an ủi.

* CEm không coi nữa! T-Thấy ghê....!* Tư Mộ che mặt lại giọng nói có phần sợ hãi *Haha, rồi rồi nghe em.

#Thành KhảiThành Khải cười nhẹ đưa tay lấy chiếc rì mót ti vi và tắt đi, anh thản nhiên bế Tư Mộ theo dáng công chúa trong khi Tư Mộ chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

(2)
-A...U-Ủa b-bỏ em xuống.

* Tư Mộ ấp úng e thẹn *

- Ngoan nào.


* Thành Khải trầm giọng nói * C
Thành Khải bế Tư Mộ lên phòng bỏ mặc con mèo ngay sofa.

6
- 'Áaa tình huống gì vậy nè trời ơiii! ' #Tư Mộ
* Lên tới phòng Tư Mộ *
khi lên tới phòng của Tư Mộ, Thành Khải thả Tư Mộ xuống trước cửa rồi nhẹ giọng nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em đi thay đồ đi, ra sân bay rước 2 tên kia.

#Thành KhảiD-Dạ! *Tư Mộ mặt có chút đỏ chạy nhanh vào phòng * 2°Hai tên kia ở đây là Minh Hoa và Thanh Tâm.

Thành Khải nhìn thấy vành tai của Tư Mộ chuyển đỏ mà cười khúc khích đầy thích thú và đi về phòng của mình.


Bên trong phòng của Tư Mộ bây giờ, cậu đang đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng, đôi bàn tay áp vào hai bên má đang đỏ ửng của mình, cái cảm xúc mà cậu chưa từng cảm nhận được.

C
Tim Tư Mộ đập nhanh nhưng rồi cũng ổn định mà dịu lại, Tư Mộ dần bình ổn lại bỏ những suy nghĩ phức tạp không thể hiểu được qua một bên, cậu tiến lại phòng tắm để thay đồ.
Ở một căn phòng khác, căn phòng rộng hơn cả phòng của Tư Mộ và có một chiếc giường lớn, đầy đủ tiện nghi.
Đó là phòng của Thành Khải.

Anh đi vào phòng và đóng cửa lại nhìn xuống đôi bàn tay của mình bằng đôi mắt trìu mến nhỏ giọng gần như thì thầm.
- Đến khi nào đôi bàn tay này mới có thể chạm đến trái tim của em một lần nữa đây.

#Thành Khải &
Căn phòng đầy yên ắng chỉ có một tiếng thở dài của Thành Khải vang lên, sau đó anh cũng nở một nụ cười nhẹ, nhẹ đến đau lòng bước lại gần chiếc ghế cạnh ban công, anh ngồi xuống ghế nhìn ra bầu trời âm u lạnh lẽo ấy,
Thành Khải lại một lần nữa cất giọng thì thầm như nói lên nổi lòng trong cô đơn.


- Nếu lúc đó anh không rời đi,..có lẽ anh sẽ không mất em,...!nhưng hai ta sẽ khổ hơn thế này.

#Thành Khải (13)
Anh im lặng một lúc đôi mắt anh nặng trĩu nổi đau giọng anh đầy khổ sở đưa tay đỡ lấy chán nhẹ lắc đầu.

*
- Tại sao em lại quên anh.


Tư Mộ....!#Thành Khải 3)
Cắt ngang tâm trạng của anh là những tiếng gõ cửa Cốc cốc cốc.

Anh nhanh chóng lấy lại tâm trạng ổn định của mình đứng dậy đi lại gần cánh cửa đưa tay mở cửa ra.
Tư Mộ, em xong rồi nhỉ.

* Anh nhìn Tư Mộ bằng ánh mắt dịu dàng *Dạ, giờ thì đi chưa ạ? * Tư Mộ cười tươi gật nhẹ đầu *Ừ, đi thôi.

#Thành KhảiThành Khải nắm nhẹ cổ tay Tư Mộ và kéo cậu đi theo nhanh, cái nắm nhẹ nhàng nhưng chắc chắn và cũng không làm đau Tư Mộ, đi xuống tới phòng khách nơi quản gia đang đứng đợi Thành Khải xuống.

Ông nhìn thấy Thành Khải nắm tay Tư Mộ trong lòng ông có chút ấm áp.

Đôi mắt của quản gia như nhìn thấu mọi chuyện mà niềm nở cười nhẹ.

(
Ra khỏi nhà đã có một vài chiếc xe đợi sẵn sàng để xuất phát, lần này chẳng phải là tài xế chở nữa mà đích thân
Thành Khải sẽ lái xe vì anh thấy thế Tư Mộ sẽ thoải mái hơn.

@
Em có muốn đi đâu không.

* Thành Khải quay sang nhìn Tư Mộ *Dạ không ạ, anh không định đi rước Minh Hoa và Thanh Tâm hả? * Nghiêng đầu nhìn Thành Khải *Giờ đi ngay đây.

#Thành Khải' Sao em ấy cứ Thanh Tâm với Minh Hoa vậy chứ,....bộ em xa tụi nó em chịu không nổi hả?' #Thành Khải &Khi chiếc xe của Thành Khải lăn bánh thì hai chiếc phía sau cũng lăn bánh theo, chiếc xe chạy bon bon trên đường, Tư Mộ đúng là vui vẻ thoải mái hơn khi không có người lạ thật.


Thành Khải tuy tập trung để chạy xe nhưng anh vẫn cảm nhận được sự thoải mái của Tư Mộ.

C
Tư Mộ gần đây như đã ổn định hơn, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, có đôi lúc vô tri hiếm có vui vẻ thoải mái với những thứ xung quanh.

Đôi mắt não nề, lo âu, buồn bã cũng đỡ hơn nhiều rồi.

C
Oa, công nhận cũng xa thật đó.

* Tư Mộ ngã lưng vào ghế giọng chán nản nói.

*Haha, em chán à? Tới rồi đây.

* Thành Khải tuy bất lực nhưng vẫn đầy sự nuông chiều.

*Sau 45 phút thì cũng đến sân bay tại Thành Phố A, đậu xe ở gần đó chỉ đợi điện thoại của Thanh Tâm gọi qua là đi xuống xe đón họ thôi.
Tư Mộ như đứa trẻ tìm được gia đình thật sự và biết được độ nuông chiều mà tung tăng.

Ngồi trên xe Tư Mộ háo hức nhìn ra ngoài cửa xe chờ đợi bóng dáng quen thuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận