Ức Bình Sanh




ỨC BÌNH SINH

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày Lâm Thế Tuyên rời đi, Tuyên thành đón lấy cơn mưa lớn nhất đầu tiên cuối hạ chí. Con sông nhỏ ngoại thành sóng nước dữ dội, cả con sông chỉ có một chiếc thuyền của Lâm Thế Tuyên là dám rời bến.

Tam Giang đi qua thêm trà cho chàng, cau mày thấp giọng báo oán: "Thiếu gia, sớm biết hôm nay mưa to gió lớn thế này chúng ta nên đổi phiếu thuyền..."

Chàng hoàn toàn không để ý đến Tam Giang, thất thần nhìn về phía Tuyên Thành đang càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt. Đó không phải là cảnh tượng như bình thường, nước mưa tựa như những viên trân châu rơi vãi khắp trời đất, mà ngôi thành cổ kia lại giống như bị đặt trên một nồi hấp khổng lồ, sương khói vây quanh nhìn có chút ý vị.

Tam Giang hiếu kỳ, cau mày càng chặt, gọi chàng một tiếng: "Thiếu gia?"

Chàng cong cong khoé miệng, nụ cười đó lúc nào cũng giống như rất thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cho dù thơ ơ lạnh nhạt như thế thì vẫn là một gương mặt vô cùng anh tuấn.

Mấy năm trước ở Tuyên ý, những lời đồn về nụ cười của tam thiếu gia nhà họ Lâm ngập tràn khắp các thanh lâu, quán trà, hí viện. Nào là "Tam Lang vừa cười trăm hoa nở chậm", nào là "gió tháng hai giống như cây đao, cây đao dù có nhanh đến mấy cũng không thể chở được nụ cười của Tam Lang"... Lúc đó Tam Lang phong lưu là người tình trong mộng của tất cả các tiểu cô nương trong chốn yên lan. Mà sau khi Tam Lang thành gia lập thất, giới Yên Lan tuy đón tiếp rất nhiều khách phong lưu nhưng chưa có ai có thể so sánh được với vẻ anh tuấn và hữu tình của Tam Lang,

Tam Giang thấy chàng cười, gan cũng lớn hơn một chút, hỏi thêm một câu: "Thiếu gia người đang cười gì thế?"

Chàng chống trán,ngón ta vô thức gõ gõ lên mặt bàn, tùy tiện nói: "Chưng hấp....lúc này, quán trà của Tăng giá có lẽ đã cho ra lò món bánh đậu đỏ rồi."

Tam Giang cũng cười, đại khái là cảm thấy hắn có thể thăm dự được vào vấn đề này, vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân thích ăn bánh đậu đỏ của cửa hàng nhà họ Tăng, bình thường vào lúc này Tiểu Thanh đã...." Đột nhiên ngậm miệng lại, đại khái là ý thức được bản thân đã nói sai, hoang mang nói: "Thiếu gia, ta..."

Nhưng chỉ nghe thấy thấy ba từ thiếu phu nhân, khuôn mặt chàng đột nhiên mất đi ý cười, còn có chút ngơ ngẩn, hoàn toàn không hề chú ý đến Tam Giang đã nói cái gì.

Uyển Nhu.

Chàng nghĩ, Thẩm Uyển Nhu.


Có lúc Lâm Thế Tuyên sẽ nằm mơ thấy Thẩm Uyển Nhu. Tạm thời mà nói thì đó cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Trong những giấc mơ đó lúc nào cũng có ba cảnh tưởng thay phiên nhau hiện ra, là quá khứ giữa chàng và Thẩm Uyển Nhu. Quá khứ giữa chàng và Thẩm Uyển Nhu cũng không tính là quá lâu, từ đầu đến cuối bất quá cũng chỉ có ba năm. Nhưng trong ba năm này đã phát sinh ra rất nhiều chuyện, cơ hồ như đã trải qua hết nửa cuộc đời của chàng, nhưng từ đầu đến cuối trong giấc mơ của chàng về Thẩm Uyển Nhu, những gì hiện ra trong mơ bất quá cũng chỉ có ba cảnh tượng. Đương nhiên, tất cả những cảnh tượng đó đều đứng yên, là một bức tranh tĩnh vô cùng tinh tế, trong bức tranh đó có nước có nón có Tuyên thành, có bài thơ cổ có mộ phần xanh có còn có đại trạch của Thẩm gia. Trong cảnh tượng đó chàng và Thẩm Uyển Nhu đều không nói chuyện. Không nói chuyện rất hay. Nói nhiều dễ làm tổn thương người ta.

Cảnh tượng đầu tiên trong giấc mơ của Lâm Thế Tuyên là lần đầu tiên chàng gặp Thẩm Uyển Nhu.

Bên ngoài Tuyên Thành có một ngọn núi Cái Tử, trên núi Cái Tử có một ngôi cổ tự hơn trăm năm, tên chùa được đặt theo tên núi, gọi là Cái Tử tự. Từ lúc mà Lâm Thế Tuyên bắt đầu có trí nhớ, Cái Tử tự đã thay đổi hai đời Trú Trì, chàng rất quen thuộc đối với hai vị trú trì này, bởi vì chàng từ lúc tám tuổi cho đến nay, mỗi năm đều bị người nhà đưa lên đây để tự sám hối tự phản tỉnh, mười ba năm liền chưa có một năm nào mà chưa lên, còn không quản mưa gió bằng việc đi học ở học đường. Tổ tiên của Lâm Thế Tuyên là một danh tướng của tiền triều, lúc đầu khi xây ngôi chùa này, tổ tiên của chàng đã cúng dường rất nhiều tiền vào đây, các vị hòa thượng ở đầy đều nhớ ơn đến người, cho nên rất bằng lòng độ cho vị tam lang này, nhưng độ hơn mười năm rồi vẫn chưa thấy có bất cứ hiệu quả gì, các vị hòa thượng trong lòng đã sớm tâm lạnh như tro, dứt khoát mời vị Lâm Tam này đến một tiểu viện Ly Ba nơi ở của cư sĩ để chàng tự độ. Quá trình tự độ của Lâm Tam ở đây cũng coi như rất tiêu dao tự tại.

Hôm đó, Lâm Tam đang tự độ ở trong tự viện lại dậy rất sớm, bởi vì mấy ngày trước vị hoa khôi ở Hí viện thành tây Quý Như Phương sai người đưa thiếp đến, nói hôm này muốn vào chùa để dâng hương. Quý Như Phương không tin quỷ thần, tám trăm năm cũng chưa từng đặt chân vào chùa, bây giờ lại nói là đi dâng hương, tự nhiên là do có hẹn với chàng mà đến. Vào chùa cũng hẹn hò với mình, lại là Quý Phương Hoa, chỉ có nàng mới nghĩ ra được điều này, cũng chỉ có nàng mới có cái lá gan này.

Đầu mùa xuân trong Cái Tử tự hơi lạnh của mùa đông vẫn chưa tan, ý xuân vẫn chưa tràn ngập hết, nhìn vào thì có chút lạnh lẽo. Lâm Thế Tuyên ngồi nhàn tản trên một chiếc ghế thấp ở tiểu viện Ly Ba, tay cầm một khúc xương đút cho một con chó hoang gần đó gặm, đột nhiên nhớ ra nước để chế trà đã đun sôi rồi, liền đặt khúc xương lên chiếc bàn đá đi ngược vào trong phòng. Đợi khi nhấc trà lên đi ra lại, Lâm Thế Tuyên liền nhìn thấy Thẩm Uyển Nhu.

Lâm Thế Tuyên nhận ra Thẩm Uyển Nhu, bởi vì Thẩm Uyển Nhu cũng thường hay đến Cái Tử tự, chàng từng đứng từ xa nhìn thấy nàng mấy lần. Hai người họ đều là khách quen của Cái Tử Tự, chàng là bởi vì nếu ở Lâm Phủ thì sẽ chọc tức chết phụ thân chàng cho nên mới bị mời đến ở trong chùa, còn Thẩm đại tiểu thư lại là tự nguyện đến chùa để chép kinh, vì muốn cầu bình an cho vị phụ thân Diệu Đại Vương của Chiết Đông phường, hai người họ khác nhau. Chàng tự nhân chàng và Thẩm đại tiểu thư từ nguyên nhân đã rất khác nhau cho nên mặc dù nghe đồn đến dung mạo mỹ miều của Thẩm tiểu thư, lại ở gần Thủy Lâu Đài, nhưng chưa từng có ý nghĩ hay hứng thú muốn đi kết giao với nàng.

Nhưng ngày hôm nay, Thẩm Uyển Nhu lại không mời mà đến Ly Ba tiểu viện của chàng, dựa vào trên chiếc bàn đá vuông của chàng, không hỏi mà tự lấy một khúc xương trên tấm giấy bọc mà chàng đặt trên bàn, lấy một con dao ra róc thịt đút cho chó ăn. Lâm Thế Tuyên dựa vào khung cửa, trên tay là bình trà nóng vừa đun xong, nghĩ đến chuyện đây là ý trời đây sao? Nhưng ý trời rốt cuộc đang muốn làm gì đây? Vừa vặn lúc này, Thẩm Uyển Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một thân ăn mặc trang điểm của Thẩm đại tiểu thư không hề giống với những tiểu thư khuê các thời này. Trong Tuyên Thành các tiểu thư thời thượng đều thích búi tóc lên giống như phong cách cung đình Châu Âu, váy áo xuyên thấu được đính thêm những nụ hoa mỏng manh, Thẩm đại tiểu thư lại mang một bộ chiếc váy đen dài thêu hoa kết hợp với chiếc áo khoác ngắn màu trắng bên ngoài, chỉ sợ bản thân còn chưa mặc đến mức già dặn, trên ống tay áo khoác ngoài còn viền màu đen. mái tóc dài chỉ trang trọng gắn một cây trâm đồi mồi. Nhưng cho dù ăn mặc như thế này, nhưng khi ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ tử đằng, Thẩm tiểu thư nhìn vẫn không quá mức già dặn, chàng chỉ cảm thấy nàng nhìn như vậy rất linh tú tuấn dật. Đúng thế, chân của Thẩm tiểu thư bị tàn phế.

Trên tay Lâm Thế Tuyên vẫn còn xách ấm trà nóng, trong lòng nghĩ nàng thực sự là một mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng lúc gần lúc xa, lại không hề nhẹ nhàng, vẻ đẹp đó giống hệt như được điêu khắc trên bức cổ họa, đáng được đặt ở nơi được tôn trọng nhất, nơi trang nghiêm nhất để mà thờ phụng. Là vẻ đẹp khiến người ta phải không nhịn được mà cảm thấy tôn kính.

Sau đó, Thẩm tiểu thư có nét đẹp khiến người ta kính ngưỡng đó mở miệng, Thẩm tiểu thư nói: "Ta hay thấy ngươi đút cho chúng ăn."

Chàng chầm chậm bước vào trong viện, đặt ấm trà xuống bạn kêu cạch một tiếng, cười như không cười hỏi: "Một mình đi vào trong phòng của nam tử, không phải là hành vi đúng mực của con nhà khuê tú."

Khuôn mặt nàng lại không hề có chút xấu hổ nào, thành âm vẫn bình thản: "Chốn Phật môn trọng địa hầm xương nấu thịt, không phải..." Đánh giá chàng từ trên xuống dưới một lượt: "...là hành vi đúng mực của một người đọc sách nên làm."

Phản ứng này của nàng làm chàng có chút ngoài ý muốn, chàng ngồi xuống đối diện nàng. Chú cho lang thang kia đi đến thân mật cọ vào chiếc trường sam của chàng, làm lộ ra một góc hoa thêu, nhưng chàng không hề để ý, cười nói với nàng: "Phật Tổ cũng từng cắt thịt để bố thí cho chim ưng ăn, có thể thấy được Phật gia cũng không hoàn toàn chủ trương ăn chay."

Nàng cười cười ngẩng đầu lên: "Ồ? Trong chùa chỉ có thức ăn chay tịnh đạm bạc, vậy thì ai đặc biệt mang thịt đến đây cho ngươi, không phải là Phật tổ đó chứ"


Chàng vén ông tay áo lên, lộ ra cánh tay phải đưa cho nàng xem, trịnh trọng nói: "Chính là cắt xương lóng thịt ở đây này." Ngữ khi mang theo vài phần tiếc nuối: "Đáng tiếc thịt của ta mọc ra nhanh hơn chúng nó ăn, chính là như cô nương nhìn thấy đấy, cánh tay này vẫn có hình dáng hoàn hảo như lúc đầu."

Nàng gật đầu, giống như nàng thực sự ngây thơ tin vào những lời nói bừa của chàng: "Thế sao, vậy sáng mai ngươi vẫn sẽ thấy xương thịt đến nấu phải không? Cây ngân đao trên tay rạch một đường: "Đao pháp của ta rất nhanh nhạy, có thể giúp ngươi..." Nói đoạn đưa đao đến toang chém xuống.

Chàng nhanh nhẹn thu lại cánh tay, còn dao đã rạch một đường trên cổ tay chàng, chàng cau mày: "Ấy cô nương, ta không thù không oán với cô nương..." chữ thù vừa thốt ra chàng mới phát hiện nơi chạm vào cánh tay chàng là mặt sau của cây ngân đao.

Chàng nhìn nàng không biết làm sao: "Khuê tú người ta không có thích đi trêu chọc người." Chàng đã sớm quen với việc lăn lộn trong chốn phong nguyệt, lời nói ra cũng quen mang theo vài phần châm chọc, nàng lại không hề để ý, ngẩng đầu lên mím môi nhìn chàng, khóe mắt cong cong, nàng đang cười.

Một mỹ nhân như nàng, cộng với nụ cười này, chẳng khác gì quỷ hồn đang đi câu hồn người khác. Nhưng Lâm Thế Tuyên trong chuyện này vẫn là một công tử rất am hiểu sự đời, vì thế chàng cũng chỉ cười cười, nhìn nàng, không hề lên tiếng. Hai người cứ ngồi như thế, lại là hai mỹ nhân, đúng vào tiết xuân trong Cái Tử tự, văn nhã trang trọng giống hệt như bức cổ họa nổi tiếng của tiền triều, lại diễm lệ giống như bức Tây tường họa đương đại.

Quý Như Phương hiện tại đang đứng trước cửa viện Ly Ba, nhẹ gọi chàng: "Tam lang." Lại cười lạnh: "ai dô, không biết hôm nay người lại có khách quý."

Thẩm tiểu thư nhìn Quý Như Phương một cái, sau đó cau mày, quen thuộc nắm lấy hai bánh xe lăn, bình thản cáo biệt chàng: "Ngày khác lại đến làm phiền."

Nhưng Quý Như Phương lại không ngừng xéo xắc: "Đây không phải là đại tiểu thư của Thẩm gia đây sao?

Lại cười lạnh một tiếng: "Không ngờ tiểu thư con nhà lành cũng có tác phong hồ ly tinh như thế này, mới sáng sớm đã chạy đến phòng của nam tử, đây là muốn câu dẫn ai đây?"

Quý Như Phương bản tính chua ngoa, khi nổi nóng lên vẫn thì không quan tâm bất cứ điều gì cả. Chàng kỳ thực có thể ngăn cản Quý Như Phương, nhưng chàng lại không hề ngăn nàng ta. Chàng chỉ nhìn Thẩm Uyển Nhu, nàng từng dùng sự thông minh của nàng để đối đáp lại chàng, cho nên chàng có chút hiếu kỳ, với sự thông minh đó nàng sẽ đối đáp lại với Quý Như Phương như thế nào? Lại thấy Thẩm Uyển Nhu day day mi tâm, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như ta muốn có được ai, bình thường sẽ không dựa vào câu dẫn, mà sẽ chiếm đoạt."

Thẩm Uyển Như nói được làm được.

Cảnh tượng thứ hai gặp mặt giữa chàng và Thẩm Uyển Nhu chính là trong đêm tân hôn của hai người.

Sau lần đầu gặp mặt trong buổi sáng đó, Thẩm Uyển Nhu rất thường xuyên đến làm phiền chàng. Chàng đẩy xe đưa Thẩm Uyển Nhu đi dạo vài lần con suối bên ngoài chùa, bị vị tăng nhân đi lấy nước bắt gặp, còn phải đến cáo giới với vị trú trì. Lão hòa thượng lời ít ý nhiều khuyên nhủ chàng: "Lâm công tử à, người nhịn thêm ba tháng nữa là có thể xuống núi rồi, lão nạp không hề hi vọng người có thể tu hành phản tỉnh, chỉ cầu người trăm vạn lần đừng có hạ thủ với nữ hương khách." Thẩm Uyển Nhu biết được chuyện này liền cười nhạo chàng rất lâu.

Nàng giống như rằng chỉ muốn làm một vì bằng hữu bình thường của chàng, vì thế hoàn toàn không quan tâm đến cái danh xưng phong lưu của chàng, chỉ làm một bằng hữu bình thường cũng không tính là gì. Nhiều năm này, chàng kết giao với rất nhiều vị bằng hữu không bình thường để an ủi phu nhân nhà họ Lâm, thế nên vẫn cần phải kết giao một hai vị bình thường nói chuyện hợp ý nhau.

An ủi phu nhân Lâm gia chính là đại sự lớn nhất mà Lâm Thế Tuyên xem như là gầy dựng sự nghiệp để làm.


Tuy nhiên trên danh nghĩa, Lâm Thế Tuyên là đứa con thứ ba bước ra từ bụng của Lâm phu thân, trên thực tế chàng hoàn toàn không phải do Lâm phu nhân sinh ra. Gia quy của Lâm Gia cấm nạp thiếp, Lâm lão gia ở bên ngoài rước nợ phong lưu, người ở bên ngoài không thể nạp vào trong Lâm phủ làm tiểu thiếp, đứa con trai sinh ra lại không thể lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì lúc đó Lão thái quân vẫn còn sống nên mới làm chủ, đem Lâm Thế Tuyên về nuôi dưỡng với dưới danh nghĩa là con trai của Lâm Phu Nhân. Mẹ ruột của Lâm Thế Tuyên ở bên ngoài vẫn nhờ vào Lâm Phủ để sống qua ngày, Lâm phủ từ năm chàng tám tuổi thì do phu nhân làm chủ, phu nhân có hai đứa con trai ruột, đều không ra gì, chàng nếu như muốn mẹ ruột sông yên ổn. Thì chỉ có thể sống còn không ra gì hơn hai đứa con kia của Lâm phu nhân, vì thế mười ba năm trở lại dây chàng đều kết giao với một đám bạn không hề bình thường. Thẩm Uyển Nhu muốn kết bằng hữu với chàng, chàng gõ gõ quân cờ trên tay nghĩ, đây cũng không phải là chuyện gì không tốt.

Chàng vốn dĩ phải tự kiểm điểm ba tháng, nhưng sau khi Thẩm Uyển Nhu xuống núi bất quá nửa tháng, lão phụ thân của chàng liền gấp rút kêu chàng hồi phủ. Theo như cách nói của phụ thân chàng, trong nhà bây giờ có hai việc gấp cần chàng làm, một là đỏ hai là trắng, một bi một hỷ. Chuyện đỏ là phụ thân chàng thấy tuổi của chàng đã lớn, cho nên đã cầu cho chàng một mối nhân duyên tốt, đối phương là viên minh châu trên tay của phường sa đại vương Thẩm Như Hải, Thẩm đại tiểu thư Thẩm Uyển Nhu. Uyển Nhu tiểu thư tuy là phụ nữ, nhưng từ năm mười hai mười ba tuổi đã đi theo phụ thân nàng kinh doanh, nhỏ hơn chàng hai tuổi, bây giờ đã trở thành chưởng sự của Thẩm gia, xem tình thế bây giờ, không tránh khỏi sau này sẽ tạo nên một đoạn giai thoại nữ nhi kế thừa gia nghiệp của phụ thân cũng không chừng. Chuyện trắng đó là mẫu thân sinh ra chàng đã qua đời vì bệnh. Vì ra đi vội quá, nên người cũng đã chôn rồi, chàng có thể đến mộ phần của người để thăm, cũng đừng nên làm ra biểu cảm gì thái quá, để tránh người ta nói ra nói vào.

Lâm Thế Tuyên đương nhiên không phải là kẻ ngốc. Chàng đến ở trong viện của mẫu thân hai ngày, lại đến mộ phần của mẫu thân ở nửa đêm, cuối cùng cũng lĩnh ngộ ra. Những điều mà Thẩm Uyển Nhu nói với Quý Như Phương, nàng nếu muốn có được cái gì, thì sẽ chiếm đoạt. Nàng nói được làm được, bởi vì Lâm gia gia đạo tuy rằng đã sa sút, phụ thân chàng vẫn dám hướng Thẩm gia giàu có nhất Chiết Đông để cầu thân. Phụ thân chàng đương nhiên vô cùng hi vọng có thể trèo lên bằng với Thẩm gia, nhất định phải không xảy ra bất cứ sai xót nào để mối hôn sự này có thể thuận lợi, thì chàng nhất định phải là đích tử được sinh ra từ trong bụng của chính thất phu nhân. Vì sao vị mẫu thân trước nay vẫn luôn khỏe mạnh của chàng lại đột nhiên đổ bệnh ra đi, không đợi được chàng xuống núi đã phải mang đi chôn, điều này liền trở nên hợp lý hợp tình rồi.

Mối hôn sự này tính là gì? Lâm Thế Tuyên uống một ngụm rượu trước phần mộ của mẫu thân. Họ bất quá đã đem chàng bán cho Thẩm gia. Họ biết chàng vốn không xứng để bán cho Thẩm gia, vì thế mới bức chết mẫu thân chàng, để chàng có tư cách bán cho Thẩm gia.

Trước phần mộ của mẫu thân hắn nhớ đến Thẩm Uyển Nhu, nhớ đến vẻ đẹp lúc xa lúc gần của nàng, xuyên thấu qua khuôn mặt đó, chàng nhìn thấy cái chết của mẫu thân.

Lúc gặp lại Thẩm Uyển Nhu, Thẩm Uyển Nhu đang đội trên đầu chiếc khăn đỏ rực.

Đôi nến long phụng vẫn cháy trước giường tân hôn, chàng uống say lấy khăn đội đầu của nàng xuống. Ánh nến sáng lập lòe, chàng nhìn thấy nàng trang điểm đậm. Đôi môi phớt hồng mím nhẹ ngẩng đầu nhìn chàng. Sự xa cách đó đột nhiên trở nên rất chân thật, phảng phất như vành trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời.

Ngón tay chàng chạm vào bên má của Thẩm Uyển Nhu, không biết là ngón tay của chàng lạnh hay là mặt của nàng lạnh.

"Tam Lang." Rất lâu sau, nàng gọi tên chàng.

Chàng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ gọi chàng như thế, chàng liền cười: "Em gọi ta như thế, không lo lắng ta sẽ nhìn thấy em mà nhớ đến bọn họ sao?" Tất cả những vị bằng hữu bất thường mà chàng kết giao trước đây, đều gọi chàng là Tam Lang.

Khóe mắt nàng đỏ lên, lại không phải vì những lời chàng nói, bởi vì câu nói tiếp theo nàng nói với chàng là: "Tam lang, đứng hận em."

Tay chàng chặn ngay đuôi mắt nàng: "Ta hận em làm gì?"

Thanh âm của nàng có chút thổn thức, chàng chưa từng nhìn thấy nàng như thế này, những lời định nói ra tựa hồ như vô cùng khó nói: "Em biết mẫu thân chàng đã ra đi rồi, em thực lòng yêu thích chàng, em không biết họn họ sẽ..." Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ như mỗi một câu nói ra đều khiến cho nàng không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Uyển Nhu là bởi yêu chàng cho nên mới chọn chàng làm trượng phu, hay bởi vì muốn đối đầu với Quý Như Phương mới chọn chàng làm trượng phu, hoặc là bởi vì muốn chinh phục một kẻ phong lưu như chàng để thỏa mãn dục vọng của bản thân nên mới chọn chàng làm trượng phu, trong ba năm này, chàng không hề biết. Ai có thể biết được chứ, dù gì thì Thẩm Uyển Nhu từ năm mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu đi theo phụ thân để kinh doanh, nổi tiếng là người có tâm tư thâm trầm trong chuyện làm ăn.

Cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ của Lâm Thế Tuyên là kết cục của chàng và Thẩm Uyển Nhu.

Thẩm Uyển Nhu chết rồi.

Chết vào cái ngày thứ hai chàng đem toàn bộ tài sản của Thẩm gia âm mưu chiếm đoạt hết sạch.


Thẩm Như Hải mệnh tốt, hai năm sau khi chàng và Thẩm Uyển Như thành thân liền cưỡi hạc về trời tây, không hề cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy được gia nghiệp của mình bị lấy mất, tang lễ của lão nhân gia con được làm vô cùng long trọng, có thể gọi là sống thì được người người tôn kính, chết được người người đau lòng. Hai đứa con trai của ông là Thẩm đại thiếu và Thẩm nhị thiếu thì không được may mắn như thế, một người thích cờ bạc, thua hết gia sản, lúc phu nhân chết đi đến một cái quan tài mỏng cũng không có; một người thích hút độc, đã hút đến mức đem bản thân chôn vào nửa quan tài. Phụ thân chàng Lâm lão gia và Lâm phu thân cũng bởi vì học người khác mua cổ phiếu, triệt để tặng luôn cả Lâm gia. Những chuyện này công của chàng được nhiên không thể thiếu.

Vậy Thẩm Uyển Nhu đâu?

Thẩm Uyển Nhu chết rồi. Cây ngân đao cứa trên cổ tay nàng một đường sâu tới tận xương. Nói không chứng đó chính là cây ngân đao mà nàng lấy ra hồi họ mới gặp mặt. Thẩm gia, phụ thân và dưỡng mẫu tuy rằng nợ chàng một mạng, nhưng chàng lại chưa từng nghĩ đến việc dùng tính mạng của Thẩm Uyển Nhu để bồi thường.

Thị nữ thương ngày chăm sóc cho Thẩm Uyển Nhu nói với chàng. Tối trước khi thiếu phu nhân tự sát một ngày, có trò chuyện với nàng. Nói Thẩm gia bởi vì chuyện riêng của nàng mà phải đi đến bước đường này, nàng tội vạn đáng muốn chết, mà sai lầm lớn nhất đời này của nàng chính là không làm theo bốn chữ "cẩn thẩn hành sự" mà phụ thân đã giáo huấn, lại quá mức hết lòng với một người không xứng đáng, tin rằng có thể dùng chân tâm để đổi thấy chân tâm.

Nàng thế mà lại bởi vì yêu hắn nên mới chọn hắn làm trượng phu.

Cho đến khi nàng chết đi Lâm Thế Tuyên mới biểu điều này.

Sau khi Thẩm Uyên Nhu chết, Lâm Thế Tuyên bắt đầu thích uống rượu, thường uống đến mức say mèm. Lúc uống say sẽ nghe thấy bên tai có tiếng ai nhẹ nhàng gọi chàng, Tam lang, Tam lang. Thế gian có rất nhiều người gọi chàng là Tam lang, nhưng lại chỉ có duy nhất một người gọi chành như thế, gọi đến mức làm cho lòng chàng mềm nhũn.

Đời này của Lâm Thế Tuyên có rất nhiều bí mật.

Ví dụ như chàng chưa từng nói với Thẩm Uyển Nhu, lúc nàng mười lăm tuổi lần đầu tiên vì phụ thân mà lên Cái Tử tự chép kinh cầu phúc, chàng đã tương tư nàng rồi. Bao nhiêu lần chàng muốn đến gần nàng, chàng lại không thể. Bên ngoài đồn nàng là người thủ đoạn, tâm cơ, thích diễn kịch. Lúc ở Cái Tử tự chàng lại chỉ nhìn thấy nàng giống như ánh trăng xa xôi, vẻ đẹp của nàng thanh khiết như ánh sáng của mặt trăng kia vậy. Mà chàng lại ở trong đống bùn đất giãy dụa quá lâu rồi, sao chàng dám với đến ánh trăng cao cao tại thượng ở trên kia được chứ?

Ví dụ như chàng chưa từng nói với Thẩm Uyển Nhu, diễn xuất của chàng còn cao hơn một tầng so với nàng lúc ở trên thương trường. Trong ba năm này, vô số lần chàng nhìn thấy khuôn mặt nàng thì lại nhớ đến mẫu thân khổ mệnh của mình, tất cả những cảm xúc muốn sống không được chết cũng không xong đó, cuối cùng đều hóa thành những cái ôm và nụ hôn nhẹ nhàng vời nàng.

Lại ví như...

Lâm Thế Tuyên đời này còn nói dối quá nhiều.

Ví dụ như lần đầu tiên gặp gỡ, chàng lừa Thẩm Uyển Nhu chành lấy thân bắt chước Phật tổ cắt thịt bố thí cho chim ưng.

Ví như ngày tân hôn, chàng lừa nàng nói rằng chàng không hề hận nàng, mẫu thân đã chết của chàng tự có tạo hóa của người.

Lại ví như lúc rời xa Tuyên Thành... Lúc đó Thẩm Uyển Nhu đã chết rồi, chành vẫn lừa nàng, chàng lừa chính bản thân mình. Ngày hôm đó trên tiểu Lý Giang có một trận mưa lớn, chàng lừa chàng rằng đã yêu Thẩm Uyển Nhu bảy năm, hận Thẩm Uyển Nhu ba năm, nhớ nhung sao, nhớ nàng cùng lắm cũng nhớ ba bốn năm thôi? Tất cả tình cảm trên thế gian này, có tình cảm nào có thế địch lại với thời gian?

Trên thực thế Lâm Thế Tuyên sống đến bảy mười hai tuổi. Chàng nhớ Thẩm Uyển Như đời.

Truyện được đăng tải trên báo "Thời thượng Bazza" vào năm 2016

08.07.2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận