Úc Của Tôi Trở Về

Biên tập: Bột

Có lẽ ngay cả ông trời biết hôm nay đội đặc phái điều trị sẽ trở về nên bình minh ở thành phố Phương Tuyền cũng đến sớm hơn một chút. Ánh mặt trời chiếu lên người thật ấm áp và mang lại cảm giác bình an biết bao.

Xe cũng đã đến sớm và chờ ở bên ngoài bệnh viện vũ cảnh, chỉ đợi nhóm nhân viên y tế lên xe nữa là xong.

Mọi người thu dọn hành lý xong thì đều kéo vali ra khỏi ký túc xá. Sau đó họ nháo nhác quay đầu nhìn lại tòa nhà này, trong lòng chợt có trăm cảm xúc ngổn ngang.

Lúc đầu đến đây họ đều khó chịu vì ăn ở không quen, đã thế lại đi sớm về tối nên còn mệt hơn lúc ở Du Giang nhiều. Ngày nào họ cũng trông ngóng được rời đi sớm một chút, sớm trở về với vòng tay của mẹ của Du Giang.

Nhưng có ai ngờ được lại có một ngày, cảm giác không nỡ trong lòng mỗi người đều trở thành lặng im không nói một lời. Họ đột nhiên thấy nơi này thật tốt: con người thuần phác, không khí lại trong lành. Mệt thì có mệt thật đấy, nhưng từ trước tới nay hai từ “mệt mỏi” đâu tồn tại trong ngành y. Mà quân nhân và người dân ở đây đều rất tốt với bọn họ, tốt tới mức thực sự coi họ là người một nhà.

Không phải khi người nhà rời đi thì mọi người sẽ tiễn chân sao.

Cảnh này cũng khiến người ta cảm động không thôi bởi người ở lại dặn người đi nhớ về thăm nơi này, còn người đi lại nói rằng mọi người có rảnh nhớ tới Du Giang chơi.

Chia tay luôn mang theo sắc màu ưu thương nhàn nhạt. Trong mắt những người đưa tiễn tràn ngập vẻ ưu thương nhìn người lên xe, sau đó họ còn cười trân trọng rồi nói câu hẹn gặp lại cách một khoảng trên dưới xe.

Tô An Hi không có mặt ở đó vào lúc kiểm kê người. Cả nhóm người trên xe nhìn nhau, họ biết đêm qua bác sĩ Tô ở cạnh đội trưởng Từ một đêm để chăm sóc chiến sĩ bị thương kia. Mà tất cả đều hiểu hôm nay đã phải rời đi luôn nên cả hai người đều không nỡ chia tay.

Vào lúc các chị em gái đang hâm mộ chuyến đi này là thắng lợi lớn nhất của bác sĩ Tô thì người thắng cuộc đã đi ra, mà cô còn kéo theo “chiến lợi phẩm” bên người. Mọi người đều phóng ánh mắt sáng như sao từ cửa sổ xe ra nhìn chằm chằm trai xinh gái đẹp xứng đôi vừa lứa kia. Nếu dùng máy ảnh chụp lại một cái nhăn mày, một nụ cười, một tiếng nói hay một cử động của họ thôi có lẽ cũng đã như ảnh trên tạp chí P rồi.

So sánh như vậy xong, trong lòng họ cũng dần thăng bằng trở lại.

“Thật ra tôi thấy đội trưởng Từ mới là người may mắn kìa.” Y tá Phương ngồi trong xe ngậm ý cười nhìn hai người bên ngoài, sau đó tiếp tục nói: “Bác sĩ Tô của chúng ta là bạch phú mỹ (1) một trăm phần trăm, trước kia mấy anh nhà giàu đẹp trai theo đuổi cô ấy còn ít chắc, mà dáng vẻ của họ cũng không quá chênh lệch so với đội trưởng Từ, chẳng qua họ không có khí chất như đội trưởng Từ thôi. Dù sao tôi vẫn cảm thấy đội trưởng Từ này hơi không xứng với bác sĩ Tô của chúng ta.”

(1) Bạch phú mỹ: chỉ các cô gái xinh đẹp trắng trẻo, gia cảnh tốt lại giàu có.

Fan cuồng số 1 của đội trưởng Từ là y tá Vương mau chóng phản đối: “Ai bảo, tôi thấy bác sĩ Tô của chúng ta quá hời ấy chứ. Đội trưởng Từ là quân nhân nhiệt huyết như thế, vừa đẹp trai lại vừa có dáng người, hơn nữa còn biết quan tâm. Tôi thấy cả Du Giang cũng không có ai hơn được đội trưởng Từ đâu.”

Fan cuồng số 2 lập tức tán thành: “Đúng đúng đúng, mấy anh đẹp trai nhà giàu theo đuổi bác sĩ Tô kia làm sao “man” được như đội trưởng Từ. Người đầy vẻ đàn ông như thế vẫn là số 1 trong lòng tôi.”

Fan cuồng số 3 dùng hai tay chống cằm với vẻ mê muội tới nở hoa: “Nhìn xem nhìn xem, đội trưởng Từ cười rồi kìa. Woa, cưng chiều thế không biết.”

Vì câu nói này mà mọi người đều nhao nhao đánh mắt qua. Trong lòng y tá Tiểu Vương cũng đầy bong bóng màu hồng phấn: “Lúc đội trưởng Từ không cười sẽ rất ngầu, cười lên lại tỏa nắng như thế, quá đẹp trai.”

Trong xe càng buôn càng náo nhiệt, mà viện phó Trương vừa ra đến xe nghe thấy lời này đã bóp nát đám tâm tình thiếu nữ: “Được rồi được rồi, cho các cô làm người nhà quân nhân quanh năm suốt tháng mỗi người một nơi, rồi có đẹp trai hay cười tỏa nắng thế nào mấy con nhóc các cô có chịu được không?”

Mọi người nghe xong thì ồn ào ngồi xuống, một câu của viện phó Trương đúng là khiến nhóm người si mê kia bừng tỉnh. Đẹp trai khủng khiếp là một chuyện, nhưng nếu lấy đó là nguyên nhân quan trọng để làm quân tẩu của anh quân nhân đẹp trai này thì lại là chuyện khác.

Mấy cô gái sống ở đô thị hiện đại bây giờ sao có thể chịu được nỗi khổ tương tư “Em nguyện như sao như trăng, hàng đêm chong đèn đợi chờ” đây.

Lúc nghĩ như vậy, mọi người đều thấy bác sĩ Tô quá vĩ đại. Nếu đổi lại là các cô ấy thì sẽ không thể thoải mái mà tách ra trong lúc yêu đương cuồng nhiệt như lúc này được.

Liêu Chí Bình cười cười rồi giơ ngón cái lên với viện phó Trương. Sau khi bị viện phó Trương quét mắt tới, anh ta mới lúng túng nhìn ra phía “đôi tình già” quyến luyến ngoài cửa xe kia.

Từ Úc cất hành lý cho Tô An Hi, sau đó anh lại dùng vẻ tuấn tú nhàn nhạt dặn dò cô.


“Về đến nơi nhớ gọi điện cho anh ngay, muộn cũng được.”

“Trời lạnh rồi nhớ mặc thêm áo, dù em là bác sĩ nhưng dao sắc không gọt được chuôi.”

“Anh biết khoa cấp cứu bận thật nhưng một ngày nhất định phải ăn đủ ba bữa, lần sau gặp anh mà biết em gầy hơn bây giờ thì em chết chắc.”

“Anh rảnh sẽ gọi video cho em, nếu không gọi được anh thì nhắn tin qua, anh thấy sẽ trả lời. Em cũng thế, nếu anh gọi không được mà thấy tin nhắn thì nhớ gọi lại cho anh…”

Tô An Hi vẫn ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười và đồng ý với mỗi câu của anh. Đến khi dặn tới câu cuối cùng xong, anh mới phát hiện hình như mình đã nói một đoạn rất dài, mà cô gái phía trước vẫn dùng đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn mình.

“Nói xong rồi à?” Tô An Hi nhìn Từ Úc, anh đứng ngược sáng nên bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng. Dù đã thức cả một đêm nhưng khuôn mặt anh vẫn anh tuấn như thế.

“Ừm.” Từ Úc gật đầu.

Tô An Hi thu lại ý cười rồi chăm chú nhìn Từ Úc: “Em chỉ có một việc muốn dặn thôi, anh nhất định phải làm được.”

“Nói nghe thử xem.” Anh cong môi cười nhẹ, nhưng cũng đã đoán được cô muốn nói gì.

“Không được liều mạng.” Môi Tô An Hi khẽ đóng mở, cô chăm chú nhìn đôi mắt sâu thẳng như nước tuyết tan trên núi băng kia, mỗi câu mỗi chữ tuy nhỏ nhưng lại nặng trĩu.

Nụ cười của Từ Úc ngày càng sâu, anh nhìn cô gái mình yêu trước mắt mà muốn mạnh mẽ tiến lên ôm hôn cô, nhưng điều kiện lúc này lại không cho phép.

Từ Úc nhìn bóng của mình trong mắt cô, sau đó anh khẽ để chếch chân phải và chân trái, dáng người cũng thẳng như tùng bách rồi nâng tay lên chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn.

“Rõ, anh lấy thân quân trang này đảm bảo với em, nhất định sẽ không liều mạng.”

Tô An Hi cũng tươi cười, sau đó đưa tay lên chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn: “Đồng chí Từ Úc, sau này còn gặp lại.”

Cô nói xong thì buông tay phải xuống, vào khoảnh khắc xoay người đi lại không giữ nổi vẻ mặt tươi cười kia nữa.

“Tô An Hi.”

Cô nghe thấy tiếng gọi thì quay người lại, sau đó đã rơi vào vòng ôm rộng rãi và ấm áp nào đó. Tô An Hi ngây ngẩn một lát, sau đó bất giác đánh mắt về phía trên xe, quả nhiên vô số ánh mắt mập mờ trên đó đang nhìn họ tới thẫn thờ.

“Mọi người đang nhìn kìa?” Tô An Hi vỗ vỗ vào lưng Từ Úc, ý bảo anh buông ra.

Từ Úc cười khẽ rồi mới buông cô ra: “Nhớ kỹ lời anh nói chứ, hửm?”

Tô An Hi hơi đỏ mặt rồi gật đầu: “Đi đây.”

Sau khi cô lên xe, cả buồng xe lại yên ắng như gà ngậm thóc, mọi người cũng ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình rồi giả vờ bận rộn. Tô An Hi ngồi xuống và nhìn người đàn ông bên ngoài cửa xe, cô cười với anh rồi vẫy vẫy tay thì xe đã lái đi mất rồi.

Bên cạnh cô là giọng của Liêu Chí Bình: “Cậu xem, cậu lại làm tổn thương bao nhiêu trái tim thiếu nữ trên xe này rồi đấy.”

“Đúng rồi, trước đó có bảo ăn lẩu, bây giờ trời cũng lạnh dần rồi, về Du Giang tôi mời mọi người một bữa nhé?”


Giọng cô không lớn nhưng đủ để truyền tới tai mỗi người, họ liên tiếp hoan hô rồi ồn ảo cảm ơn.

“Bác sĩ Tô vạn tuế.”

“Bác sĩ Tô xinh nhất.”

“Bác sĩ Tô và đội trưởng Từ trăm năm hòa hợp.”

“…”

Tô An Hi cười mà không nói, quả nhiên không thể phụ lòng ăn uống, mà cũng chỉ có ăn uống mới có thể xoa dịu mọi nỗi đau.



Yêu quân nhân còn khó hơn yêu xa nhiều, mà yêu quân nhân kết hợp với yêu xa lại càng khó hơn nữa.

Sau khi Tô An Hi về Du Giang, cô gần như phải tranh thủ từng giây để liên lạc với Từ Úc. Nếu không phải đầu bên này gọi cô nhận ca cấp cứu thì cũng là Từ Úc ở bên kia có việc phải ngắt điện thoại.

Chỉ có một điều khiến hai người an tâm gọi video là trời tối người yên, gió đêm thổi tới khiến ánh trăng đưa theo hoài niệm, mà còn dắt theo ngọn lửa vô danh bị nội tâm đè nén kia nữa.

Từ Úc sẽ nhẫn nại nói chúc ngủ ngon với Tô An Hi, sau đó quăng điện thoại lại rồi đi tắm nước lạnh.

Sinh hoạt như thế kéo dài gần một tháng, sau đó Tô An Hi được sắp xếp tới Bắc Kinh học tập trong nửa tháng. Cô nói với Từ Úc là sau khi đi học về sẽ xin nghỉ phép qua đó, ai ngờ kế hoạch lại thay đổi tới khó lường. Sau khi Tô An Hi đi học vất vả về xong thì Từ Úc bên kia lại có việc.

Chi đội cảnh sát vũ trang Phương Tuyền triển khai cắm trại dã ngoại và huấn luyện mùa đông, trong đó đội đặc chiến vũ cảnh tham gia huấn luyện dã ngoại còn phải thực hành thêm huấn luyện ma quỷ khép kín toàn bộ, đến điện thoại cũng không được gọi.

Vì thế kế hoạch gặp mặt của hai người họ lại bị bóp chết từ trong trứng nước.

Thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, đường phố mùa đông vốn nên quạnh quẽ lúc này lại chăng đèn kết hoa đỏ chói, đi đâu cũng có thể thấy ông già Tuyết và cây thông Noel, vì vậy Tô An Hi cũng chợt nhận ra sắp tới Giáng Sinh rồi.

Có điều có sắp đến thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, vì Từ Úc không có ở đây.

Vào đêm Giáng Sinh, Tô An Hi được nghỉ. Lúc đầu cô định về đại viện ăn cơm với bố mẹ, cuối cùng cả hai người họ đều không rảnh, thế nên cô đành phải lái xe đường vòng tới đại học Du tìm Từ Lai ăn cơm. Không biết có phải để trả thù lần trước cô cho cô ấy ăn cơm ở căng-tin bệnh viện không mà lần này Từ Lai cũng mời cô ăn cơm căng-tin trường học.

Giữa giờ cơm nên căng-tin khá đông người, mà đám học sinh cứ nháo nhác nhìn về bàn ăn gần cửa sổ kia, số còn lại thì rỉ tai thì thầm với nhau.

Cô Từ là giáo viên nữ xinh nhất trường thì không nói làm gì, nhưng mọi người lại càng tò mò về cô gái xinh đẹp ngồi đối diện cô Từ hơn. So với cô Từ uyển chuyển hàm xúc thì cô gái xinh đẹp kia có vẻ lạnh lùng hơn một chút.

Có điều, cô gái xinh đẹp lạnh lùng đó chỉ cần nhếch miệng cười nhẹ lại khiến mọi người thấy thật ra cô cũng không lạnh lùng tới vậy, mà lúc ấy lại mang chút cảm giác thoải mái và hiền hòa.

Tổng kết cuối cùng là bạn của người xinh quả nhiên cũng xinh.

Tô An Hi thấy hôm nay Từ Lai mặc đẹp từ đầu tới chân thì không nhịn được trêu ghẹo: “Tối nay đi hẹn hò à?”


Từ Lai mím môi cười khiến Tô An Hi cũng thấy vui vẻ, sau đó lại nghe thấy cô ấy nói: “Chiều nay anh ấy xong việc sẽ đến đón tớ.”

“Ừ.” Tô An Hi gật đầu rồi dùng đũa nghịch trong bát, sau đó cô ngước mắt nhìn Từ Lai rồi hỏi: “Anh ấy có đối tốt với cậu không?”

“Tốt, tốt cực kỳ.” Từ Lai mang vẻ mặt hạnh phúc rõ rệt.

“Thế là tốt rồi.” Tô An Hi khều đồ ăn.

“Cậu với anh tớ thì sao?” Vì lần trước gọi điện cho Tô An Hi bị Từ Úc bắt máy nên sau đó Từ Lai không dám gọi điện cho cô nữa. Có điều thỉnh thoảng hai người gặp mặt, cô ấy lại được nghe Tô An Hi kể vài chuyện về tình hình gần đây của Từ Úc.

Tô An Hi nhíu mày cười một tiếng: “Cũng tốt lắm, có điều không được gặp nên không hạnh phúc được như cậu.”

Trước đó Từ Lai biết Tô An Hi về Du Giang nên bỏ thời gian đi gặp cô để xác nhận có phải cô và Từ Úc quay lại với nhau thật rồi không. Sau khi nhận được đáp án khẳng định của Tô An Hi thì Từ Lai còn vui hơn cả người trong cuộc.

“Yêu xa trường kì thế này cũng không phải cách hay, cậu có ý định gì không?” Từ Lai dùng đôi mắt trong veo nhìn Tô An Hi chăm chú, lời nói ra cũng rất đứng đắn.

“Hôm qua tớ nộp đơn xin nghỉ phép rồi, chờ được duyệt sẽ tới đó.”

“Chị dâu cậu đúng là mạnh mẽ quá nhỉ, khi nào gặp tớ sẽ bảo anh tớ, về phương diện này thì anh ấy còn kém xa cậu.”

Tô An Hi cười khúc khích: “Cậu còn dám nhắc tới anh cậu à? Tiểu Lai Lai, nghe nói ngay cả gọi điện cậu cũng không dám gọi cho anh ấy cơ mà.”

Từ Lai bị Tô An Hi làm nghẹn lời: “Ăn cơm ăn cơm.”



Sau khi ăn cơm xong, cô đi tản bộ trong sân trường với cô Từ một chút, tiện thể đi tiếp thu đủ loại cải tà quy chính. Lúc Từ Lai phải lên lớp, cô chỉ có thể lái xe rời đi.

Trên đường có quá nhiều cặp yêu nhau mà về nhà lại chỉ có một mình buồn thiu. Tới quán bar của Mạc Bỉnh Dương ấy à? Đúng là thần kinh, mới chiều mà đã uống rượu cái gì?

Nghĩ đến đây, cô đánh tay lái đi thẳng về bệnh viện tìm Liêu Chí Bình tán dóc.

Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ, Tô An Hi đi thẳng vào tòa nhà cấp cứu. Liêu Chí Bình thấy Tô An Hi thì hai mắt trợn lớn như chuông đồng.

“Bác sĩ Tô, có phải cậu yêu công việc quá không đó, ngày nghỉ mà cũng chạy tới bệnh viện à?” Liêu Chí Bình than vãn không ngớt.

“Không có người yêu bên cạnh thì tôi khác gì độc thân cẩu đâu.” Tô An Hi cố bày ra vẻ tội nghiệp.

Liêu Chí Bình cười ha ha: “Không biết gọi điện cho người yêu an ủi tâm hồn một tí à?”

Tô An Hi ngồi xuống ghế rồi bắt chéo chân, sau đó bĩu môi: “Gọi không bắt máy, chắc đang huấn luyện.” Nghĩ là vậy, nhưng cô vẫn để tay lên mặt bàn rồi chống cằm nhìn Liêu Chí Bình: “Haiz, cậu nói xem sao chưa tới dịp gì mà lúc nào cũng huấn luyện thế.”

“Đội đặc chiến vũ cảnh là ngọn giáo đầu của tổ quốc, cũng luôn xông pha trong chiến đấu, cậu nghĩ xem có thể không ngày ngày chuẩn bị chiến đấu được không?”

“Tôi cũng biết là thế, nhưng mà… Thôi được rồi, đêm Giáng Sinh nói chuyện may mắn.”

Con ngươi của Liêu Chí Bình đảo một vòng, sau đó lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Bác sĩ Tô, dù sao cậu cũng không có ai để hẹn hò, giúp tôi trực ban đi, đúng 8 giờ sẽ có bác sĩ Chu tới thay ca.”

Tô An Hi ung dung vạch trần Liêu Chí Bình: “Lý do.”

“Chị dâu cậu cũng là vợ tôi muốn đi ăn tiệc Giáng Sinh.” Liêu Chí Bình cười hì hì: “Chỉ cần cậu giúp tôi hôm nay thôi, sau này tôi sẽ mời cậu ăn đồ ngon.”

“Nể mặt đồ ăn đó.” Tô An Hi bất đắc dĩ cười một tiếng, tác thành được cho một cặp cũng tốt. Chưa kể lúc cô xin nghỉ phép, Liêu Chí Bình cũng sẽ trực giúp cô, có qua có lại mới là bạn tốt.


Liêu Chí Bình vừa nhanh chóng cởi áo blouse vừa làm mặt cậu mn thật có nghĩa khí, tôi cảm động rớt nước mắt rồi đây: “Kiếp sau xin được làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức này của ngài.”

“Liêu Chí Bình, cậu giả dối quá đấy.” Tô An Hi trêu chọc.

“Ngài nói gì cũng đúng hết.” Liêu Chí Bình mau chóng đáp lại Tô An Hi.

Sau đó, chân anh ta như đạp Phong Hỏa Luân (2), vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu. Tô An Hi nhìn cửa đã không còn bóng người thì chỉ cười mà không nói.

(2) Phong Hỏa Luân: bánh xe lửa của Na Tra.



Lúc sắp tới thời điểm thay ca, Tô An Hi xong việc nên xoay cổ trở về văn phòng. Bác sĩ Chu đã đến từ lâu rồi, cô dặn dò và bàn giao cho bác sĩ Chu xong thì thay quần áo rời đi.

Vì khu nhà Tô An Hi ở chỉ cách bệnh viện hai con đường, cảnh đêm nay rất đẹp mà lại là đêm Giáng Sinh nên cô không lái xe về nhà mà chọn đi bộ lững thững.

Ở đây cũng được xem như khu sầm uất nên có thể thấy những người trẻ thổi kèn gõ trống trên đường, hơn nữa còn có cả những đôi tình nhân bên nhau thắm thiết. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Từ Úc.

【  Giáng Sinh vui vẻ! 】

Vừa ngoặt vào ngã rẽ một cái đã có sự khác biệt rõ ràng với náo nhiệt ngoài kia. Đối diện lối rẽ của giao lộ chính là khu nhà, vỉa hè bên đường còn có một hàng ô tô đỗ lại.

Cô đứng trên đường đi bộ rồi nghiêng đầu nhét điện thoại vào trong túi, sau đó bỗng dưng cảm giác như có người theo dõi mình.

Đây không phải lần đầu tiên nên tính cảnh giác của cô luôn rất cao. Lần trước là đang trên đường tới quán bar của Mạc Bình Dương thì gặp anh ta nên mới cắt đuôi được người theo dõi kia.

Mà lần này cô vẫn chưa xác định được nên đành phải thăm dò.

Quả nhiên, bước chân trầm ổn phía sau cũng tăng tốc theo cô. Cô xác định chắc chắn là người đó hướng đến mình, dù không biết ý đồ của người đó là gì nhưng nhất định phải đề phòng rắc rối.

Bốn phía trước mắt không có người mà vẫn còn cách khu nhà một đoạn, cô nhanh chóng nghĩ cách đối phó và chiêu thức trong đầu.

Cuối cùng cũng đi tới chỗ rẽ, cô vọt tới dựa vào tường rồi đè nhịp thở xuống, tỉnh táo định đánh phủ đầu.

Đèn đường lờ mờ cách đó không xa chiếu xuống khiến cô thoáng thấy một cái bóng, tiếng bước chân tiếp xúc với mặt đất kia ngày một tiến gần nhưng lại trái ngược hoàn toàn với tiếng bước chân theo dõi cô lần trước. Cô tính thời gian rồi vung tới một cú lúc vạt áo của người kia xuất hiện.

Ai ngờ đối phương nghiêng người một cái đã tránh được đòn đánh tới của Tô An Hi, mà tốc độ đó khiến cô không thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Có điều việc này lại có cảm giác hơi kì lạ.

Người kia như dự đoán được cô sẽ ra đòn nên đã nghiêng người đưa lưng tránh đi cùng lúc với cô. Lúc này Tô An Hi tiếp tục đưa chân thăm hỏi xương bánh chè của đối phương nhưng lại bị phá chiêu, người đó thậm chí còn ngoắc chân giam chân cô lại.

Lòng Tô An Hi như rơi lộp bộp vài tiếng. Cô là người có võ, người bình thường có chút võ vẽ sẽ không gây thương tổn gì được cho cô, nhưng đây lại là người luyện võ thực sự.

Cô quyết tâm liều mạng, dùng hết sức đánh một cú về phía đối phương nhưng cổ tay lại bị giữ chặt. Sức đối phương dùng quá lớn nên cô không còn cách nào khác là kêu lên: “Cứu…”

Nhưng Tô An Hi vừa kêu được một chữ thì đã ngẩn ra. Vừa rồi cô mạnh mẽ xông tới, cộng thêm ánh sáng không chiếu tới vị trí này nên cô không trông thấy mặt của đối phương.

Mà giờ phút này Tô An Hi đã bị anh kéo tới chỗ sáng nên khuôn không bị che đậy kia đã hiện ra trước mắt, cũng vì thế mà chữ “mạng” kia lại bị cô nuốt vào bụng.

Từ Úc mặc áo khoác màu xanh bộ đội, đôi chân dài tráng kiện mặc quần đen đang ràng buộc chân cô, mà đôi giày chiến đấu màu đen kia cũng phát ra tiếng vang giống như người theo dõi vừa nãy.

Người đàn ông cong môi cười một tiếng, anh nhìn chằm chằm Tô An Hi vẫn còn đang ngẩn người rồi trầm giọng nói: “Tính cảnh giác không tệ, nhưng võ vẽ hơi kém chút.”

Một giây sau, Tô An Hi không nói gì mà giẫm lên giày chiến đấu của Từ Úc, sau đó cô kiễng chân lên ôm chặt cổ anh, lại càng không do dự mà dán môi lên đôi môi mỏng thấm hơi lạnh ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận