Cái miệng quạ của Huống Ninh như một lời tiên tri, tổ hợp bốn người từ ấy thường xuyên tụ hợp.
Vì mối quan hệ đặc thù, mùa xuân năm sau Huống Ninh đã không chịu ngồi yên, Minh Tuyết lại đưa ra đề nghị, vì vậy bốn người cùng nhau tới lâm viên của hoàng gia du xuân.
Cánh diều cao vút trên nền trời xanh, Đoan Mộc Vũ và Minh Tuyết chạy như bay, cười đến là vui sướng, dường như đã khép lại những ngày tháng u sầu.
Minh Dung vì lý do sức khỏe nên chỉ có thể chống cằm ngồ trên mặt cỏ dưới tàng cây dõi theo hai người họ nô đùa đằng xa.
Má lại bị người ta bất thình lình nhéo một cái, tiếng cười của Huống Ninh vang lên bên tai: “Sao ngươi vẫn gầy y như năm ngoái thế? Thế mới thấy thức ăn ở tướng phủ nhà ngươi không bằng phủ thái tử.
”
Minh Dung tức giận trừng mắt lườm Huống Ninh, xoay người không thèm để ý đến hắn.
Mới qua một mùa không gặp mà Huống Ninh đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt như bạch ngọc giờ đây đã lờ mờ hiện ra vẻ anh tuấn, nhưng vì cái thói cợt nhả của chủ nhân mà thành ra vô lại bội phần.
Hắn ngồi xuống cạnh Minh Dung, không để ý đùa nghịch sợi dây bên hông, trời xanh mây trắng, xa xa tiếng nói tiếng cười, hắn gãi tai, chỉ vào hai người đằng xa, nói với Minh Dung: “Bột mì nhỏ, ngươi thấy dùng từ gì để hình dung mới đúng?”
Minh Dung thở dài: “Duyên trời tác hợp.
”
Huống Ninh lắc đầu: “Không phải, là gian, phu, dâm, phụ.
”
Giật mình một cái, Minh Dung không kịp nghĩ nhiều xoay người che miệng Huống Ninh: “Mấy lời này không nói lung tung được đâu!”
Huống Ninh không kịp phòng bị bị nàng xông tới, ngửa mặt ngã nhào trên nền cỏ, Minh Dung cũng chật vật ngã đè lên người hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Huống Ninh tấm tắc cười: “Không ngờ Minh nhị tiểu thư vội không nhịn nổi nữa rồi, phóng khoáng đến mức này, bản thái tử từ chối thì lại mang danh bất kính…”
Minh Dung vừa tức vừa cuống, tay vẫn đang đưa ra tính chặn miệng Huống Ninh, nào ngờ Huống Ninh còn nhanh hơn nàng một bước, đột nhiên nhéo má nàng: “Hay là bản thái tử không cưới biểu tỷ của ngươi nữa, cưới ngươi nhé?”
Thân thể Minh Dung khựng lại, mặt mũi đỏ gay, trời đất xoay chuyển, trước mắt nàng mờ mịt, có thứ gì đó đang mãnh liệt cuộn trào khắp mọi ngóc ngách, cổ họng thấy ngai ngái…
Hai hàng máu mũi tuôn xuống, nụ cười của Huống Ninh cứng lại.
Đoan Mộc Vũ đang thả diều đằng xa đột nhiên dừng bước nhìn về phía tàng cây, thấy hai thân hình nho nhỏ chồng lên nhau, ánh mắt hơi đổi, sâu không thấy đáy.
Minh Tuyết cũng thuận theo nhìn qua, sắc mặt cũng biến đổi, không đợi nàng phản ứng, chỉ trong chớp mắt tiếng kêu gào đã vang vọng cả vùng trời: “Bột mì nhỏ, ngươi không vui đến mức chảy máu mũi đấy chứ! Ngươi đừng có dọa bản thái tử ̣!”
Đồng tử Đoan Mộc Vũ co lại, nhanh như gió lao tới tàng cây đoạt lấy Minh Dung: “Mau tránh ra, nàng ấy lại phát bệnh rồi!”
Nàng được hắn cõng chạy ra ngoài, dường như vì huấn luyện nên động tác cực nhanh, Minh Tuyết và Huống Ninh đều ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần mới vội đuổi theo sát.
Minh Dung lịm đi trên lưng Đoan Mộc Vũ, hai tay ôm chặt cổ thiếu niên, trong cơn mơ màng mới bật ra những lời tâm tình bấy lâu nay kìm nén.
Cơ thể nàng run rẩy, vô thức thì thầm bên tai Đoan Mộc Vũ, giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Phu quân, chàng đừng ghét ta, đừng bỏ rơi ta được không, đừng bỏ rơi ta…”
Thanh âm hèn mọn mà bất lực, vẻ yếu ớt này mới thật sự giống như một đứa trẻ.
Hô hấp Đoan Mộc Vũ nén lại, không dừng bước chân, môi mỏng khẽ mím, mi dài khẽ run.
Đoan Mộc Vũ lại bị lão tướng gia nghiêm khắc mắng một trận, chuyện này liên lụy đến cả Minh Tuyết, nói sau này không cho phép đưa Minh Dung ra ngoài làm loạn nữa.
Trong khoảng thời gian Minh Dung ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, Huống Ninh thường hay lẳng lặng đến thăm nàng, ngồi ở đầu giường pha trò cho nàng vui: “Xưa có Vệ Giới bị người ta nhìn nhiều quá chết, nay có Minh Dung nhìn bản thái tử đến nỗi chảy cả máu mũi, ngượng cũng không ngượng.
”.
Trờ um trum hu.