Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Đi sau lưng Đường Hữu Tuần, cô nghe tiếng nói vang ra như tiếng hét thẩm vấn phạm nhân của mẹ thì tức giận đến mức suýt chút nữa quăng túi mua sắm trong tay.

“Con...” Đường Dĩ Phi không biết nên làm thế nào mới để mẹ hiểu, nếu nói cô đến Cô nhi viện, thế nào cũng sẽ bị mẹ la một trận long trời lở đất, nhưng nếu nói láo bị phát hiện, hậu quả nhất định rất đáng sợ!

Bàn tay nhỏ nhắn luống cuống nắm lấy góc áo, lòng bàn tay không tự giác đổ mồ hôi.

Vì sao lần nào mẹ cũng gay gắt với cô?

Không lẽ cô không phải do bà sinh sao?

Đường Dĩ Phi luôn tự nhận guơng mặt tươi cười xinh đẹp của cô có thể lay động tới mọi người, thế nhưng chỉ có mẹ Đường là không thèm liếc nhìn cô!

“Mẹ chỉ hỏi con đi đâu về, sao lại khẩn trương thế?” Mẹ Đường tức giận liếc cô một cái.

Từ cô nhi viện ra, quả nhiên khí chất thật kém khi so với các vị tiểu thư khuê các, căn bản không thể gả được! Còn có thể trông cậy gì vào quan hệ nhà thông gia được?

Hừ!


“Mẹ, chúng con chỉ đi ra ngoài mua chút vật dụng thôi, Dĩ Phi biết sắp đến sinh nhật mẹ nên đặc biệt mua chút quà tặng.”

Đường Tuần Hữu đi tới, mặt không đỏ tim không đập lấy một món quà từ trong túi mua sắm ra đưa cho Mẹ Đường.

Mẹ Đường ngạc nhiên, tuy nhiên cũng không nhìn món quà một chút, giơ tay tiếp nhận món quà xong liền đi ra ngoài.

Chờ đến khi bóng dáng của bà khuất hẳn, Đường Dĩ Phi mới trút được gánh nặng, phục hồi tinh thần, thở phào một hơi.

“Em còn tưởng lọ nước hoa này anh hai mua cho bạn gái, không ngờ đến anh biết mẹ sẽ làm khó dễ nên xài chiêu này.”

Đường Dĩ Phi ngồi trên ghế sa lon không tim không phổi cười cười, ánh mắt sâu xa.

“Dĩ Phi, em đừng sợ mẹ, mặc dù lời nói của bà chua ngoa, nhưng trong lòng thì mềm mại, không có ý xấu.”

“Em biết rồi.”

Bà chỉ là tạm thời không thể chấp nhận mình, chờ qua một thời gian rồi sẽ ổn, dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

“Em yên tâm, có anh hai ở đây, nhà họ Đường sẽ không ai dám khi dễ em.”

Đường Tuần Hữu vỗ vỗ bộ ngực cường tráng, hiện tại vẻ mặt của anh cùng thân hình rất không hợp nhau.

Khóe mắt Đường Dĩ Phi hồng hồng, thật lâu sau đó mới trịnh trọng gật đầu.

____________

Khốn kiếp


Ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, Đường Dĩ Phi ngồi trong phòng học, một tay chống cằm,ánh mắt nhìn về nơi xa xôi.

Lúc nào, cô mới có thể được người nhà chính thức công nhận?

Nhà họ Đường, giống như không thuộc về cô...

“Này, chào buổi sáng bạn học Đường.”

Vô ý thức nhíu mày, thân thể theo thói quen tránh xa bệ cửa sổ, giống như người kia là vi khuẩn, e sợ tránh không kịp...

Mạc Dĩnh Sâm sờ sờ cái mũi, đối với hành động của cô rất không vui vẻ.

“Đừng quên hiệp ước của chúng ta.” Mạc Dĩnh Sâm nói.

“Ừm.”

Đường Dĩ Phi lạnh lùng hừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

“Theo tin tức đáng tin, Long Thiểu Tôn đã về nước, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đến trường học, hắc hắc. . .”


Nụ cười vô sỉ, phối hợp với gương mặt điên đảo chúng sinh thật sự là hạ tiện đến cực hạn!

Cuối cùng Đường Dĩ Phi cũng có phản ứng, đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên mở ra, con ngươi màu đen xinh đẹp làm người xem cứng lại.

Cô thật là đẹp!

Cô không chỉ có gương mặt tinh xảo, lại có đôi mắt trong suốt tinh nhuệ giống như có ma lực, chỉ cần liếc một cái cũng làm người ta khó quên.

“Hiệp uớc gì?”

“Gì?! Cô không nhớ sao? Nếu cô không làm được thì cúi đầu xin lỗi tôi trước đi.” Mạc Dĩnh Sâm tức giận thở hổn hển, cô sao có thể vô sỉ như vậy, còn hơn cả anh nữa.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của anh bởi vì tức mà trở nên vô cùng vặn vẹo, Đường Dĩ Phi vắt hết óc nhớ lại, cuối cùng ở một góc não nhớ lại một đoạn trí nhớ.

Cô phải nghĩ biện pháp trở thành bạn gái của học trưởng Long, đồng thời để anh ấy trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận