Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Editor: Melodysoyani.

Đường Dĩ Phi nói lải nhải, nói một tràng về vô số suy nghĩ và ảo tưởng trong tương lai, Long Thiếu Tôn chỉ lẳng lặng ngồi nghe, mãi đến khi cô đứng dạy chuẩn bị lấy đồ rời khỏi, anh mới gọi cô lại.

Giọng nói vừa ôn hòa lại cưng chìu: “Học muội, em nhất định sẽ đạt được ước mơ thôi!”

“Vâng ạ! Nhất định sẽ vậy!”

Từ chối việc để học trưởng đưa về, Đường Dĩ Phi ngồi xe buýt tới trường học, lúc này chỉ mới là thời gian đi học vào lúc sáng sớm thôi, nên lúc cô đến cũng còn rất sớm.

Vừa vào lớp học lập tức có người lủi thủi đi qua, nhìn chằm chằm cô như tên trộm.

Người tới là Lâm Khả.


“Mình nói bạn học Đường này, dường như tối hôm qua cậu đã suốt đêm không có về nhà à ~”

“Xuỵt.”

Đường Dĩ Phi vội vàng đưa tay ra che miệng của cô lại, dùng ánh mắt cảnh cáo ý bảo cô ngậm miệng lại.

“Ôi, chuyện này cũng không có gì đâu, dù sao thì xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chỉ là mình có chút buồn bực thôi, không phải học trưởng đã lăn qua lăn lại đến nói khiến cậu không thể dậy nổi chứ?” (-.-)

Khẩu vị của Lâm Khả này thật sự rất nặng đó! Mới vừa mở miệng đã làm Đường Dĩ Phi tức tới đỏ mặt!

“Cậu đang nói linh tinh gì thế hả?” Đường Dĩ Phi hạ giọng, mở to hai mắt dùng sức trừng cô.

“Được rồi, được rồi, chỉ đùa thôi mà.” Lâm Khả không chút để ý thu hồi lại nụ cười, lập tức ra vẻ nghiêm túc, sắc mặt thay đổi như việc thay đổi thời tiết: “Học trưởng sao rồi? Bị thương có nặng không?”

Vừa nhắc tới Long Thiếu Tôn, thì đáy lòng lập tự nhiên lại nảy sinh ra một chút áy náy, Đường Dĩ Phi thở dài, tự trách nói: “Không thể nói là quá nghiêm trọng, nhưng cũng không tính là nhẹ được, mình dám đánh cuộc đấy, nếu những nữ sinh trong Ngọc Hòa mà biết được việc này, thì nhất định sẽ bóp chết mình mất thôi!”

“Hả? Nghiêm trọng như vậy à? Nếu không thì sau khi tan học chúng ta đến gặp học trưởng được chứ?”

“Khôn cần đâu, học trưởng nói đêm nay anh ấy có việc rồi, nên sẽ về rất trễ.”

Cũng không biết là vì việc gì, mà ngươi đã bị thương như vậy rồi mà còn muốn chạy loạn khắp nơi nữa.


Đường Dĩ Phi bĩu môi, trong lòng có chút bất mãn, nhưng một màn này lọt vào trong mắt người khác lại hoàn toàn biến thành một ý vị khác.

“Không phải chứ? Ngay cả mình mà cậu cũng đề phòng à? Sợ mình ăn thịt học trưởng sao?” Lâm Khả lạnh lùng hung hăng trừng mắt.

Loại nữ sinh ngay thẳng thế này sẽ không chịu nổi việc người khác có chút phòng bị nào với cô, tuy tất cả lòng dạ đều móc ra hết để làm bạn với người khác, nhưng cũng không thể để đối phương tùy tiện chà đạp được!

“Ôi chà cậu nghĩ đi đâu vậy! Học trưởng thực sự có việc mà, sáng sớm anh ấy đã để mình quét dọn nhà, còn nói là dì quét dọn bị bệnh nên đã xin nghỉ nữa.”

“Còn có chuyền này à?”

Lâm Khả lộ ra dảng vẻ: “Tôi mà tin cậu thì tôi chính là con ba ba đấy!”, thấy vậy Đường Dĩ Phi lại không còn gì để nói nữa.

“Cậu thôi đi! Nếu đổi lại là bất kỳ nữ sinh trong Ngọc Hòa này thì có lẽ việc này sẽ khiến họ mừng rỡ tới nổi như được nhẹ nhàng bay lên trời rồi đấy! Đừng có là cái tên sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc chứ!”

“…..”


Phúc à?

Phúc ở chỗ nào chứ?

Không tính tới chuyện trở thành người hầu của học trưởng, nếu để đoàn fan của nam thần trong Ngọc Hòa biết việc này, thì cô nhất định tiêu đời rồi!

“Mình nói cậu này, cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt học trưởng, để xác thực quan hệ của hai người.” Lâm Khả tiến đến bên tai cô, nói chuyện vô cùng lạ, giống như lão ma ma đang bày mưu tính kế giúp chủ tử mình ở trong thâm cung vậy.

“Vì sao vậy? Còn sáu ngày nữa là bọn tớ phải chia tay rồi.”

Đường Dĩ Phi khó hiểu, dù sao chuyện ở chung với học trưởng trong vòng một tuần đã là chuyện quá xa xỉ rồi, về chuyện có thể mãi ở cùng một chỗ hay không, cô cũng không dám hy vọng xa vời.

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận