Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Editor: Melodysoyani

“Là muốn tặng cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”

Ánh mắt anh kiên định, cứ ôn hòa rơi vào trên người cô như vậy.

Một chớp mắt kia, cô cảm giác giống như nghe được tiếng máu đang cuộn trào gợn sóng trong lòng!

“Đi thôi, chúng ta lại đi mua ít đồ.”

Long Thiếu Tôn kéo tay cô qua, giống như vô ý mà ôm eo thon của cô.

“Ặc.” Đường Dĩ Phi khẽ hoàn hồn: “Còn muốn mua cái gì sao?”

“Ừm.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, khóe miệng nhếch lên một vòng cung rực rỡ.


Cùng anh đi mua một ít đồ dùng cần thiết hằng ngày, Đường Dĩ Phi có hút mệt, nhưng mà khi cúi đầu nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia, thì lời đến khóe miệng lại bị cô đè xuống.

Cô thật đúng là không thể rời khỏi anh nhanh như vậy.

“Học muội, mình ăn cơm chung đi!”

Long Thiếu Tôn đặt chiếc hộp vừa mới mua ra phía sau xe, sau đó lại thuần thục nịt chặc giây an toàn cho cô, rồi cho xe chạy, nghênh ngang mà đi.

Minh Hồ Hiên là quán rượu lớn số một số hai ở thành phố Vân Dương, buôn bán cực kỳ náo nhiệt.

Vừa vào cửa liền có nhân viên tạp vụ ân cần chào đón, dẫn hai người ngồi.

“Học Trưởng, nơi đây...”

Thực ra Đường Dĩ Phi cũng không thích các trường hợp náo nhiệt như vậy, dù là toàn người lạ thì cô cũng có chút không tự nhiên, huống chi Minh Hồ Hiên này, lại là sản nghiệp của nhà họ Đường.

Nếu như bị ba ba chứng kiến, lại phải bị mắng.

“Làm sao?” Đi tới một gian phòng thuê, Long Thiếu Tôn ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt ấm áp và ôn hòa rơi lên người cô, thâm tình đến nỗi khiến người ta không đành lòng từ chối.

“Không có gì, đồ ăn ở Minh Hồ Hiên này không tệ, Học Trưởng thật là tinh mắt.” Cô khẽ cười thôi thì đành đến đâu hay đến đó vậy.

“Thích gì thì chọn đi, đừng khách khí.” Long Thiếu Tôn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, nhìn chằm chằm vào Menu, nghĩ là cô cũng đói.

Đường Dĩ Phi cũng không câu nệ, chọn chút món ăn bình thường, phân phó nhân viên tạp vụ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lặng lẽ để chế độ thành Shizune.

“Mang những món này lên đây đi.”


“ Được, tiên sinh tiểu thư xin chờ một chút.”

Long Thiếu Tôn cười ưu nhã: “Học muội, em nói xem ăn cơm xong, chúng ta nên đi chỗ nào?”

“Hả?” Đường Dĩ Phi sửng sốt, làm như không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy: “Ôi chao, em cũng không biết nữa.”

Cô chính là như vậy, không hề có qua nhiều chủ kiến với bất kì chuyện gì, chỉ cực kì nghiêm túc tính toàn những chuyện cơ bản thôi.

“Vậy đến quán Hải Dương đi, anh còn chưa đến quán Hải Dương mới mở kia lần nào!”

“ Được đấy, vừa lúc em cũng muốn đi!”

Thành phố phía Nam mới mở một quán Hải Dương, quy mô không tiền tuyệt hậu* (độc nhất vô nhị, trước nay chưa từng có, chắc ý nói quán này lớn hay sao ấy ^^!), mấy ngày hôm trước Lâm Khả cũng đã mời cô, chỉ là vì vết thương ở sau lưng của Học trưởng vẫn chưa khỏi, nên cô đã từ chối.

Không bao lâu sau nhân viên tạp vụ đã đem từng món ăn lên, hơi nóng cùng hương thơm thức ăn tỏa ra ngào ngạt, nhìn thôi cũng cảm thấy đói.

Đường Dĩ Phi ăn rất nhanh, còn Long Thiếu Tôn thì trước tiên là chậm rãi dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ ngón tay, sau đó lại không nhanh không chậm cầm đũa lên dùng phong thái đoan chính tao nhã để gắp một chút thức ăn, rồi mới từ từ ăn.

Hành động này thực sự rất kích thích thị giác!


Đường Dĩ Phi vừa lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ tao nhã cùng vạn phần hào hoa phong nhã kia của anh, liền sặt một ngụm nước canh còn thiếu chút nữa phun ra ngoài.

“Học Trưởng.”

“Ừ?”

“Em phát hiện ra là khi anh ăn rất có khí chất! Động tác cực kỳ ưu nhã đấy!”

Long Thiếu Tôn ngưng mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy nụ cười ở khóe miệng của cô quá mức quen thuộc, một lúc lâu sau anh mới cong môi lên, cười như không cười, nói “Thói quen thôi.”

Ở nhà họ Long, có rất nhiều chuyện nhất định phải tốt, giống như việc giáo dưỡng từ lúc nhỏ của anh vậy.

Một bữa cơm khiến Đường Dĩ Phi ăn lo sợ bất an, mãi mới chờ đến lúc Long Thiếu Tôn ăn xong, thanh toán tiền xong liền vội vàng kéo anh ra ngoài.

~Hết chương 57~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận