Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Ngày hôm nay Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thầm  muốn rời khỏi đây nhanh một chút.

"Được rồi..." Giọng nói không tình nguyện của Lâm Khả vang lên ở phía sau, sau đó còn oán giận vài câu,  chỉ là cô không có nghe rõ.

Ngoài ý muốn chính là, ngày hôm nay lúc Đường Dĩ Phi tới cửa thì Long Thiếu Tôn vẫn chưa tới.

Gọi điện thoại cho anh,  anh nói là bị kẹt xe ở trên đường, nên phải tới trễ một chút.

Đường Dĩ Phi tìm một cây đại thụ, vô cùng buồn chán đi tới đi lui dưới tàng lá cây, một mạch đến khi ánh sáng trên đỉnh đầu bị người chặn lại.

"Cậu..."

Còn chưa kịp nói,  một luồng hơi thở bạc hà quen thuộc lập tức ập vào, nụ hôn tràn ngập tính chiếm đoạt của thiếu niên không dấu hiệu lập tức rơi xuống!

Mạc Duẫn Sâm!

"Ưm..." Gần như là ngay tức khắc, Đường Dĩ Phi phản ứng kịp,  phản kháng kịch liệt.


Nụ hôn của anh cũng giống như con người phóng đãng không thể trói buộc của anh  vậy,  ý tứ xâm lược rất mạnh, thô bạo lại không dễ né tránh.

"Cậu mau buông tôi ra!" Đường Dĩ Phi hung hăng cắn bờ môi của anh, thẳng đến trong miệng truyền đến mùi máu tươi, Mạc Duẫn Sâm bị đau mới buông cô ra.

"Mạc Duẫn Sâm! Cậu thật quá đáng!" Cô tức giận đến nước mắt chảy ròng, một tay loạn xạ lau nước mắt, một tay chán ghét lau chùi môi đã bị anh xâm chiếm.

Cô rất uất ức, uất ức đến phát khóc sao?!

Long Thiếu Tôn quan trọng với cô như vậy sao?

Chỉ là làm bạn gái có một tuần lễ thôi mà cô lại thủ thân như ngọc vì anh ta?!

Mạc Duẫn Sâm  cũng tức giận đến không thể khống chết được, hung hăng nuốt máu tanh trong miệng xuống, một đôi mắt tức giận đến không còn giống anh nữa!

Ở một góc kia, vừa may có một thân cây cản trở,  cho nên không ai thấy một màn như vậy của học sinh, chỉ là  chiếc Bugatti Veyron đậu cách đó không xa kia, lại giống như quỷ mị, chậm rãi kéo cửa kính xe đã hạ xuống lên.

"Đường Dĩ Phi! Anh ta chỉ vui đùa một chút với cậu mà thôi! Cậu mau rời khỏi anh ta đi!"

Mạc Duẫn Sâm bóp lại cổ tay của cô, ý đồ kéo chiếc vòng tay chướng mắt kia xuống.

Đường Dĩ Phi giận dữ, nâng tay lên hạ xuống một cái tát!

"Chát —— "

Một khắc này vạn vật lại trở nên yên tĩnh, Mạc Duẫn Sâm không thể tin nhìn tay cô, ánh mắt gần như phun ra lửa!

"Tôi và anh ấy thế nào cũng không liên qua đến cậu!"

Sau khi Đường Dĩ Phi giật mình nhìn tới cái góc kia được vài giây, lập tức nhanh chóng  nói ra lời tương đối lạnh lùng.


Lúc này trong mắt cô tràn đầy bi thương và quật cường: "Sau này chúng ta đừng làm bạn nữa!"

Quăng ra những lời này, cô xoay người rời đi.

"Đường Dĩ Phi, cậu mau đứng lại!" Mạc Duẫn Sâm như dã thú  bị chọc giận, thấy cô muốn đi, lập tức tiến lên đuổi theo.

Bước chân của Đường Dĩ Phi cũng không có ngừng lại, khi ánh mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa thì không hiểu sao lại bắt đầu thấy sợ hãi.

"Em đứng lại đó cho tôi! Tôi thích em!" =((

Mạc Duẫn Sâm  nhìn về phía bóng lưng của cô gầm nhẹ: "Anh phát hiện, anh thực sự rất thích em! Anh không nên cá cược với em!"

Đường Dĩ Phi cũng không quay đầu lại, lạnh lùng bỏ lại vài chữ sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Mạc Duẫn Sâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô trên chiếc xe thể thao kia,  lúc này ánh mặt trời đỏ rực trên đỉnh đầu rọi vào mái tóc kia càng làm người ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Gió thổi tới lời của cô, quá mức lạnh lùng, khiến anh lơ đãng kéo chặt áo lại.

Cô nói: " Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi."


Này, Mạc Duẫn Sâm,  cậu tự do, sau này không cần làm người hầu của tôi.

Mạc Duẫn Sâm! Cậu thật quá đáng!

Tôi và anh ấy thế nào cũng không liên quan đến cậu,  sau này chúng ta đừng làm bạn nữa!

Cả ngày hôm nay, cô chỉ nói những lời này với anh.

Bạn à?

Người vừa gặp đã yêu, phải làm bạn thế nào đây?

Ah, Mạc Duẫn Sâm nhếch khóe môi lên tự giễu, sau đó thất hồn lạc phách rời khỏi.

Bên trong xe, khí áp kỳ dị.

Khóe miệng Long Thiếu Tôn  vẫn nở một nụ cười ưu nhã, giống thường ngày  nịt chặc giây an toàn giúp cọ, sau đó phát động chân ga, lái xe thể thao đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận