Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã

Sau đó Hàn Khiêm liền một tháng không thấy mặt Thẩm Thiên Ngạo.

Hàn Khiêm tỏ vẻ một tháng này thật sự là thần thanh khí sảng, nhìn thấy cái gì cũng rất vừa mắt, anh cảm thấy hoa trong cửa hàng nở thật đẹp, nhân viên X của tiệm tay nghề cắm hoa cũng tiến bộ rất nhiều, mà ngay cả con chó ngu ngốc ở cách vách sủa càn khi trông thấy anh, anh cũng cảm thấy tiếng sủa của nó thật quá cu toè luôn.

Nhưng! Mà!

Đúng vậy, hai dấu chấm than để cường điệu một chút.

Thẩm Thiên Ngạo lại xuất hiện!

Lúc ấy chính là sáng sớm, Hàn Khiêm vừa mở cửa tiệm ra, quay đầu sang tủ mát chỉnh lại hoa tươi, bỗng hiên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.

Một chiếc giày da được đánh đến bóng loáng bước vào cửa hàng, sau đó là chiếc còn lại, rồi người tiến vào cửa hàng.

Hàn Khiêm khẽ nâng mắt, nhìn về phía người đi tới, quần Tây màu đen cắt may khéo léo, li quần rõ ràng, thể hiện hoàn hảo ra một đôi chân thon dài của người tới. Áo vest ẩn hoa văn thêu chỉ bạc, kết hợp hài hoà, phẳng phiu không một nếp nhăn, túi may bên trái còn lộ ra một góc khăn tay màu trắng, mà chiếc kẹp ánh bạc trên chiếc caravat tinh tế lại càng thể hiện thẩm mỹ của đối phương, kính râm bản lớn che khuất hai mắt người kia, khiến cho người ngoài không thể thấy được gương mặt thật.

Nhưng Hàn Khiêm đã biết kẻ tới là ai.

Cách ăn mặc biến thái như vậy, ngoại trừ Thẩm Thiên Ngạo còn có thể là ai.

“Tiễn khách.” Hàn Khiêm tỏ vẻ chuẩn bị đóng cửa.

“Khoan đã.” Thẩm Thiên Ngạo gỡ xuống kính râm nghiền ngẫm cười, không nhanh không chậm mở miệng, “Ông chủ Hàn ngay cả công việc cũng không bàn sao?”

Hàn Khiêm hỏi hắn, “Công việc gì?”

Thẩm Thiên Ngạo gật gật đầu về phía sau, bỗng nhiên rầm rập lao vào một đám người, tây trang giày da đeo mắt kính, thoạt nhìn thập phần khí thế.

“Bổn công ty cùng quý tiệm chuẩn bị ký kết hợp đồng ba năm, đến lúc đó công ty mỗi ngày đều cần hoa tươi từ quý tiệm cung cấp.”

“Hả?” Hàn Khiêm nhướn mày.

“Không biết ý ông chủ Hàn thế nào?” Thẩm Thiên Ngạo nhìn qua tự tin mười phần, tuỳ tay giao kính râm ra phía sau cho trợ lý, lại nhếch mép một cái, mở miệng, “Có điều hôm nay tôi đến đây không phải muốn ký kết hợp đồng, hợp đồng công việc bổn công ty đang soạn, ngày mai sẽ đến ký kết với em.”

“Tiễn khách.” Hàn Khiêm mặt không đổi sắc muốn đóng cửa.

Thẩm Thiên Ngạo vươn tay ngăn lại động tác của Hàn Khiêm, nụ cười trên khoé miệng ngoác ra càng rộng, sau đó tà mị cuồng quyến cười, “Gói toàn bộ hoa tươi trong cửa hàng lại.”

Người phía sau tuân lệnh, một đám bắt đầu hành động, một người lạch cạch bấm máy, một người ghi sổ, đám tinh anh còn lại đều xắn tay áo đem hoa tươi bất kể là trong phòng hay trong tủ mát toàn bộ gói kỹ ôm đi.

“Một cánh hoa cũng không được để thừa, toàn bộ đưa vào trong xe tải.” Thẩm Thiên Ngạo hô lên.

Cửa hàng không lớn, rất nhanh đã bị dọn sạch, một cành hoa cũng không sót, mà ngay cả cánh hoa trên mặt đất cũng bị bọn họ cong mông kiểm sạch sẽ.

Hàn Khiêm: …….

Xe tải là cái quỷ gì ?

“Anh muốn làm gì ?” Vẻ mặt Hàn Khiêm cực kì khó chịu.

“Giám đốc, tổng cộng là ba mươi chín ngàn bảy trăm năm mươi tệ.” Người bấm máy tính xong liền đứng sau Thẩm Thiên Ngạo nhỏ giọng báo cáo.

“Thanh toán, bằng tiền mặt.” Thẩm Thiên Ngạo gật đầu, thanh âm mang theo ý cười, không quản Hàn Khiêm, xoay người rời đi.

Hàn Khiêm nhẫn nhịn đi ra ngoài, bên ngoài quả nhiên đỗ một chiếc xe tải, bên trên đã chất đầy hoa tươi.

“Anh quét sạch hoa tươi toàn thành phố B luôn hả ?” Hàn Khiêm hỏi, ”Anh cần nhiều hoa vậy làm gì ?”

“Em muốn biết sao ?” Nụ cười trên khoé miệng Thẩm Thiên Ngạo mang theo tà khí.

“Nói.” Hàn Khiêm cũng sắp không giữ nổi bình tĩnh.

Thẩm Thiên Ngạo vươn tay bắt lấy cổ tay Hàn Khiêm kéo đến trước ngực mình, tay kia chế trụ cằm anh, lại tà mị cuồng quyến cười lên, “Cầu tôi đi, cầu tôi liền thoả mãn em.”

Hàn Khiêm: …..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui