Liễu Chí cưỡi ngựa, không biết đi bao lâu. Nó không biết cách chăm sóc ngựa, không biết cho nó đi uống nước kiểu gì, cứ mơ màng đi về phía con đường núi nào đó.
Nó muốn về nhà trước, về Liễu gia.
Khi đến, là Trương Dẫn Tố đưa nó đến. Khi về, không có Trương Dẫn Tố, nó không biết phải làm thế nào.
Sau đó con ngựa cũng chết, Liễu Chí đành đi dọc đường núi. Đây là cơ thể máu thịt còn sống, khi cành cây quệt lên người, lần đầu tiên Liễu Chí biết đau.
Nó đi mãi, đi mãi, bỗng gặp vài người. Nơi hoang vu hẻo lánh, gặp người đã đủ lạ rồi, huống chi còn là người quen.
Là Liễu Ô, Dương Kích và vài người Đào thị. Nhưng họ trông thấy Liễu Chí chỉ nghĩ đó là Trương Dẫn Tố, Liễu Chí chưa kịp gọi “tỷ tỷ” đã thấy mấy thị vệ Đào thị rút đao lao tới.
Đám thị vệ vừa chạy lên đã biến mất, như thể rơi vào hố giữa không trung, họ bị cái bóng của mình nuốt chửng.
Liễu Ô kinh ngạc, sau đó nghe “Trương Dẫn Tố” mở miệng, phát ra giọng nói của đệ đệ mình: Tỷ tỷ! Hai người về đấy à? Hai người cũng muốn về sao?
Cô ra hiệu cho người bên cạnh dừng lại. “Trương Dẫn Tố” nhào lên, ôm chặt cô gào khóc: Tỷ tỷ đưa ta về! Ta không biết đi đâu nữa!
Kể ra, cô đã nhận ra đệ đệ khác thường từ lâu.
Sự khác thường này không nói nên lời. Ký ức của mọi người về công tử rất mờ nhạt, luôn là vẻ ngoài bình thường, việc học bình thường, tình cách bình thường…
Nên cô thử tìm kiếm đầu mối về đệ đệ trong trí nhớ, tất cả những gì tìm được đều chỉ là hình bóng.
Nhưng hôm nay, sự khác thường này đã được chứng thực. Dù thế nào, cô đã “bắt được” thực thể của đệ đệ mơ hồ.
Liễu Ô nhẹ nhàng dỗ nó: Không sao. Đệ làm sao thế? Sao đệ lại biến thành diện mạo của Trương Dẫn Tố?
Liễu Chí rối loạn lâu ngày, chợt gặp người quen, nó nhào lên như tóm lấy cọng rơm cứu mạn. Nhưng nó lập tức nhớ đến lập trường của Liễu Ô, bèn cảnh giác đẩy tỷ tỷ ra, nhìn cô.
Liễu Ô: Trước kia tỷ tỷ làm chuyện hồ đồ, giờ đang muốn về nhà gặp phụ thân đây. Chí Nhi không về cùng tỷ tỷ sao?
Công tâm mà nói, Liễu Chí không hiểu biết gì về chuyện triều đình, Đào thị, nội gián. Trước đây Trương Dẫn Tố giải thích cho nó, nó chỉ nghe như gió thổi bên tai, không để vào lòng. Nhưng lúc này nó phải chọn có tin Liễu Ô hay không, trái lại nó bắt đầu cảnh giác.
Liễu Chí: Tại sao tỷ làm chuyện đó?
Liễu Ô cười, nụ cười vẫn dịu dàng như trước: Để giúp phụ thân chúng ta. Ngự hoàng không thích phụ thân, nếu chúng ta có thể rời khỏi đây, có thể cứu phụ thân ra ngoài cùng.
Đột nhiên, Liễu Chí nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong đầu: Là giả.
Nó chưa kịp nhận ra đó là tiếng của Trương Dẫn Tố đã thấy luồng sáng rét lạnh chém tới cổ mình… Nếu là trước kia chắc chắn nó sẽ không tránh, nhưng đây là cơ thể của người kia, Liễu Chí không muốn mất đầu.
Một chi màu đen quấn lấy lưỡi đao, muốn hất cả người và đao đi, nhưng trước khi ra tay, nó nhìn thấy người tấn công là Dương Kích thì không khỏi sững lại, bị Dương Kích vùng ra.
Nhưng sau hành động này, nó cũng biết Liễu Ô chỉ muốn câu giờ để thuộc hạ tranh thủ đánh lén: Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, vài chi mảnh đánh về phía cô như vuốt ưng: Đưa ta về!!!
Hai tên lính Đào thị chắn trước mặt cô, bị chi mảnh xé nát. Dương Kích bảo vệ Liễu Ô, ném một thứ gì đó về phía nó. Liễu Chí xé tan nó, nhưng vừa chạm vào thì tia lửa và khói đen bốc lên, nổ tung trên chi của nó.
Mãi sau khói mới tan đi, vô vàn chi đen quấn quanh bảo vệ cơ thể như cái kén. Khi chúng mở ra, Dương Kích và Liễu Ô đã biến mất.
Liễu Chí giết đỏ cả mắt, đạp lên xác mà đi, nó muốn lần theo hơi thở của hai người kia, nhưng chợt nghe có tiếng bước chân vội vã lại gần. Nó không cần biết là bạn hay thù mà đâm thẳng về phía đó, nhưng bóng đen vừa lại gần người kia đã tan biến.
Xuân Y cần thanh kiếm trong suốt như lưu ly chặn ô uế. Hắn nhìn “Trương Dẫn Tố”, vẻ kinh ngạc thoáng quá trong mắt.
Nhưng ngạc nhiên là một chuyện, hắn lập tức hiểu đầu đuôi câu chuyện, còn nghĩ rằng đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Trương Dẫn Tố không còn, nhường cơ thể của mình cho Liễu Chí.
Một chuyện nghe hoang đường biết bao… Con nhà quan, người thánh khiết, gần như sẽ chẳng đụng đến những thứ kinh khủng trên đời chứ nói chi đến ô uế.
Hắn đi về phía Liễu Chí, buông kiếm trong tay, cũng gỡ bỏ sức mạnh thánh khiết trên người mình. Liễu Chí nhìn hắn, ban đầu nó còn sợ, nhưng thấy Xuân Y không có ý thù địch, còn tường giúp mình ở Trường Xà Cốc, bèn thả lỏng.
Liễu Chí: Trương Dẫn Tố biến mất rồi, ngươi có cách gì không? Vừa rồi ta còn nghe thấy tiếng hắn…
Xuân Y chạm tay lên huyệt Đản Trung của nó, bên trong cơ thể này hỗn loạn, không có nguyên chủ.
Xuân Y: Hiện giờ chưa thể kiểm tra kĩ càng. Ta đưa người về núi Sở trước.
Liễu Chí: Không phải người vẫn luôn miệng đòi tranh công đó ư? Sao không về tìm Ngự hoàng kia đi?
Xuân Y cười khẩy: Lần này ta đắc tội hết những người có thể đắc tội rồi, thế cục trong triều chưa rõ, Lý Hàn không có hứa hẹn gì cho ta, có khi ta chưa vào đến công cung đã bị đao phủ của Lý Miên chém chết.
Xuân Y không ngốc. Người cai quản thiên hạ bây giờ là Lý Miên, không phải Lý Dung, muốn bảo đảm mọi thứ thái bình, tốt nhất là có đệ đệ ruột của Nhiếp Chính Vương làm bia đỡ.
Tranh công phải có bằng chứng, đến lúc này, Liễu Ô chính là bằng chứng.
Thật ra hắn có thể lùi bước, không cần công danh nữa, về núi Sở không màng sự đời, tránh khỏi cuộc đấu đá giữa Ngự hoàng và Lý Miên trong triều…
Nhưng nếu thật sự lùi bước, hắn không bao giờ bò lên được nữa, hắn sẽ chỉ bị dòng nước dữ dìm xuống đáy nước, không bao giờ có thể trở mình.
Dù bò lên… Lúc đó hắn nói với A Phiếm là vậy, dù tư thế có khó coi đến đâu hắn cũng không muốn bị thứ gì dìm xuống.
Nếu không làm được thì tệ thật. Vốn dĩ xuất thân của hắn đã bé nhỏ, chẳng có thứ gì, cả Trương Dẫn Tố cũng có thể liều mạng vì Liễu Chí, có gì mà mình không dám làm?
Nhưng hắn muốn dẫn Liễu Chí đi, Liễu Chí lại không chịu. Lý do rất đơn giản, ban đầu Trương Dẫn Tố muốn nó về nhà.
Nó không đồng ý đến núi Sở, Xuân Y cũng hết cách. Liễu Chí muốn đuổi theo Liễu Ô: Cô ta nói cô ta muốn về!
Xuân Y nghĩ, lời cô ta nói mà ngươi cũng tin? Nhưng nghĩ lại, đáng lẽ Liễu Ô và Dương Kích có thể làm mưa làm gió ngoài quan ải, tại sao họ quay về?
Mục đích của bọn họ là gì… Không thể là tìm một nơi non xanh nước biếc để ẩn cư đâu chứ? Nếu cô ta muốn tiếp tục thực hiện âm mưu, chắc chắn đích đến của cô ta sẽ là…
Xuân Y nhìn Liễu Chí, mỉm cười: Nể mặt sư đệ, bần đạo tiễn ngươi về nhà.
…
Đêm khuya, Liễu Chí lại nghe thấy giọng Trương Dẫn Tố. Nó ngồi bật dậy, đánh thức cả Xuân Y bên cạnh.
Nhưng tiếng nói biến mất ngay, thậm chí nó chẳng biết mình có nghe nhầm không nữa… Nó lại nằm xuống, trằn trọc mãi không ngủ được.
Liễu Chí: Tại sao ngươi không thích Trương Dẫn Tố?
Xuân Y cũng chưa ngủ, hắn cựa mình: Ghét nó có gia thế giành vị trí của ta.
Liễu Chí: Làm gì có chuyện hắn giành đồ của người khác?
Xuân Y khẽ cười: Ngươi còn nhỏ. Ngươi là công tử của Liễu phủ, không bị thế tục trói buộc, việc gì phải vướng mắc vào những điều bất đắc dĩ này?
Rất nhiều người có mọi thứ từ khi chào đời, dù không đi giành thì địa vị, danh phận cũng tự tìm đến.
Người phải tranh giành là hạng người như Xuân Y.
Tất nhiên “đám Trương Dẫn Tố” không hiểu được vì sao bọn họ phải tranh giành ác liệt như thế, tại sao điệu bộ của họ khó coi đến thế, hở tí là quỳ, hở chút là tính toán… Có những người hiểu được còn vênh mặt hất hàm, cười nạo họ quá nhục nhã.
Nhưng Xuân Y phải thừa nhận, thật ra Trương Dẫn Tố có thể hiểu khó khăn của hắn.
Trương Dẫn Tố quá giỏi thấu hiểu, y có thể cảm nhận được hết những khó khăn hoạn nạn của mọi người. Tuy luôn ra vẻ thanh cao như đám con cháu danh môn khác, nhưng lại mang nỗi lo nước sầu nhà.
Lúc đó Xuân Y đã nghĩ, người như vậy sẽ không sống lâu trên đời.
Có gia thế nhưng không thích chèn ép người khác. Có thủ đoạn nhưng không nỡ hại người.
Đến nỗi vì thấy bất bình cho Liễu Chí mà nhường hắn xác thịt, còn mình hồn bay phách lạc.
Xuân Y mở mắt. Họ ăn gió nằm sương đuổi theo Liễu Ô, đêm ngủ dưới cây. Hắn nói, Liễu Chí, cố gắng đừng phá hủy thân thể này.
Liễu Chí: Hắn có quay lại nữa không?
Xuân Y: Nếu nó về, ngươi có trả lại thân xác cho không?
Liễu Chí cười: Mơ đi.
Gió đêm thổi ù ù, hai người im lặng hồi lâu. Xuân Y không mắng nó, nói thật, không ai dám chắc Trương Dẫn Tố có còn đó không.
Nhưng im lặng hồi lâu. Liễu Chí lại cuộn người dậy, nói nhỏ: Trả chứ.
…. truyen bac chien
Báo cáo chiến sự từ Trường Xà Cốc về, Lý Miên gọi Lý Dung vào vườn uống trà. Nhiều ngày qua, lần đầu tiên Lý Dung được thả khỏi thư phòng.
Nhờ Lý Dung triệu tập binh bằng chiếu đai áo, họ bảo vệ được Trường Xà Cốc. Dường như đây mới là quyết định người bình thường nên đưa ra, nhưng Lý Miên không thích.
Lý Dung là Ngự hoàng, Ngự hoàng không nên phán đoán như người bình thường, mà phải đưa ra quyết định của bậc hiền vương.
Ông ta đã nói rất nhiều lần, vua hiền là vị vua bảo vệ được nhiều người nhất. Nếu không thì một là bá vương, hai là hôn quân.
Lý Miên: Lỡ Lý Hàn nảy lòng làm loạn thì sao? Nhỡ viện binh không đến kịp thì sao? Nếu có viện binh vẫn không thủ được Trường Xà Cốc thì sao?
Lý Miên: Con có từng nghĩ đến những trường hợp này chưa? Con chưa nghĩ đến gì hết, con chỉ muốn cứu người, cứu người ở một nơi bé tẹo kia.
Lý Dung mệt mỏi nhìn lên: Trẫm không nên cứu họ?
Lý Miên: Con cứu họ có thể sẽ hại chết số người nhiều gấp mười lần. Lùi về thủ ải núi mới là an toàn nhất, nhưng con kiên quyết muốn cược những rủi ro kia… Con đang cố chấp. Con không thể cố chấp được.
Lý Dung: Lý Hàn chưa chết nên ông mới dạy bảo trẫm như thế. Nếu Lý Hàn chết, bây giờ ông sẽ nhảy cẫng lên, hò hét đòi cho lục quân đánh vào sa mạc.
Lý Miên thở dài, mãi sau không lên tiếng. Ông ta biết Lý Dung không thể mãi là trẻ con, rồi sẽ có lúc nó phải tự mình gánh vác, nhưng ông không thể cắt bỏ hết phần “nguy hiểm” trong tính cách của Lý Dung trước khi ngày ấy đến.
Lý Miên: Dung Nhi, con còn nhớ mình đã điều binh mã ở đâu đến cứu Tấn Vương không? Con điều quân thủ thành gần ải Trường Xà Cốc, nhưng quân thủ thành ở đó đều là quân tinh nhuệ canh giữ biên quan. Quan ải nơi họ phòng thủ không thể có lỗ hổng, nên cũng sẽ điều binh mã nơi khác đến lấp vào.
Đúng, chiếu đai áo của Lý Dung đã ra lệnh như vậy. Hắn lo quân phòng thủ địa phương khác bị hổng nên yêu cầu quân thường trú phân bố lính từ trong ra ngoài để phòng thủ…
Lý Miên: Vậy cũng tức là có ít nhất hai nơi thiếu binh.
Lý Dung: …Đào thị đã lui, không có nội loạn, sao phải lo những chuyện này? Sang năm điểm binh thì cho họ về vị trí.
Lý Miên lắc đầu. Nếu ông ta là Liễu Ô thì không có chuyện chỉ có bằng ấy dã tâm, Xuân Y gửi mật báo, chắc chắn Liễu Ô và Dương Kích đã quay lại, đang đi về phía kinh thành.
Còn đám lính Đào thị bí mật vào ải cùng họ thì chưa rõ tung tích.
Lý Miên: …Nếu ta là cô ta, tiếp theo đây ta sẽ tìm đến con.
Lý Miên: Cô ta và Dương Kích quen thuộc với hoàng cung, muốn vào cung dễ như trở bàn tay. Tuy không thể dẫn quân vào, nhưng chỉ cần tiếp cận… có thể làm được rất nhiều việc.
Lý Miên: Ta nói có đúng không, Nam Phật tiểu thư?
Ngoài hành lang cách đó không xa có một cung nữ đứng hầu, vì đứng sau rèm nên không ai chú ý đến.
Khi Lý Miên hỏi đến, cô ta mới ngạc nhiên bước ra, ánh sáng chớp lóe trong mắt. Đám thị vệ xung quanh bao vây cô ta, nhưng Lý Miên lại ra lệnh không cần, để cô ta tiến lên.
Liễu Ô lạy ông ta. Thời trẻ cô từng gặp Lý Miên, chẳng qua nhiều năm không gặp, hai người đều thay đổi nhiều.
Liễu Ô: Hổ thẹn làm sao, tuy ta là bạn của Ngự hoàng nhưng ta không đến đây vì hắn.
Cô nhìn Lý Miên: Tất cả những gì ta làm là để gặp mặt điện hạ hôm nay.