Ugly, You Are Mine (Xấu Xí, Cô Là Của Tôi)

Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, Hàn Ân nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, còn những người khác chờ hắn ở chỗ cũ. 

Hàn Ân đi cho đến khi khuất bóng và chắc chắn là không ai có thể nhìn thấy nữa thì móc trong túi quần ra một cái máy nhỏ bằng lòng bàn tay. Máy này có thể liên lạc với bên ngoài bằng cách truyền pháp lực vào trong nó. Đây là máy hắn nghiên cứu sáng tạo ra để dùng trong những trường hợp không có sóng như thế này. Hắn không có ký khế ước với ai nên trong trường hợp khẩn cấp không thể truyền tin qua khế ước như An Long và An Lý được, mà truyền tin qua khế ước cũng sẽ mất rất nhiều pháp lực nên nếu không phải nguy cấp hay là cần giữ bí mật thì sẽ không dùng cách này. Nên khi hắn nghiên cứu ra cái này dùng trong nội bộ bọn họ cũng rất tiện.

Lúc nãy khi Mị Huyết Thiên nói Huyết Nguyệt liên lạc với bọn họ, thì máy hắn nhận được. Không hiểu tại sao Huyết Nguyệt lại biết nhắn qua thì hắn có thể nhận được tin trong khi Huyết Nguyệt lại biết hôm nay hắn sẽ tham gia cái này và cấm dùng bất kỳ thiết bị cá nhân nào. Mà thôi, dù sao nơi đó cũng nhiều bí ẩn, chắc dùng cách nào đó, Huyết Nguyệt cũng sẽ không hại bọn họ, biết thì có sao đâu.

Hàn Ân tiếp tục mở trong áo khoác ra một đống đầu tuốt nơ vít cực nhỏ, hắn dùng từng cái thành thạo mà tháo máy ra. Tay hắn bay múa một hồi, dường như rất quen thuộc. Trong một thời gian ngắn, cái máy hoàn hảo đã thành từng mảnh nhỏ, nhìn qua giống các mảnh nhựa và mảnh sắt thật bình thường. Hàn Ân gom từng mảnh bỏ vào túi quần, còn các mảnh đồng nhỏ dùng làm dây nối hắn cuốn che đi các đầu tuốt nơ vít rồi buộc thành một đống hình cầu nhìn thoáng qua như một thứ đồ chơi. Đó là lý do khi hắn đi vào thầy cô kiểm tra không tìm ra được bất kỳ cái máy nào cả, khi thấy các mảnh nhỏ cũng không hỏi vì các công tử, tiểu thư nhà giàu có sở thích kỳ lạ, quái dị hơn cũng đã từng thấy cái này có là gì đâu.

Hắn không thể tháo gỡ ra trước mặt Dương Liễu Nhu được nên mới lấy cớ đi thu thập tinh hạch ma thú cấp hai. Thật ra tinh hạch đó lúc Uẩn Lãnh nấu cơm, nướng thịt hắn đã đi thu thập rồi.

Làm xong xuôi, Hàn Ân quay lại chỗ mọi người chờ.

Trong lúc Hàn Ân đi, Uẩn Lãnh đã hỏi Dương Liễu Nhu bày tỏ ý ra về sớm trước một ngày, bình thường người ta thường dùng thời gian dư để tìm các thứ mà trường bỏ thêm vào nên bọn họ cũng hỏi ý kiến của cô ấy, vì khi kết thúc phải đầy đủ các thành viên. 

Dương Liễu Nhu thấy không sao cả, dù sao bọn họ cũng thu thập xong, cô thì không làm gì nên cũng gật đầu đi ra báo danh kết thúc. Cô cũng không hiếm lạ các vật này vì chính cô đã bảo Bạch Thiên bỏ vào, dù nó trợ giúp tu luyện và cũng có vài thứ hơn tài nguyên của các đại gia tộc nhưng không thể một bước lên tiên được, bọn họ có hứng thú nhưng nó cũng không giúp gì được cho quá trình tu luyện của cô cả.

Bọn họ đi gần đến nơi báo danh thì Hàn Ân nhìn thấy một bình dược gần đó, rõ ràng lúc trước vào không thấy, thế mà giờ lại thấy. Người quản lý trường này thật thú vị, nó không ngụy trang kỹ nên chỉ cần quan sát kỹ một chút sẽ thấy. Thế nhưng nơi đây là nơi gần kết thúc rồi, ai sẽ nhìn ngó xung quanh chứ, bọn họ sẽ chỉ chú ý đích đến kia thôi. Đây vốn là nơi bọn họ lơi lỏng nhất.

Nếu đã thấy thì lý do gì mà làm ngơ kia chứ, Hàn Ân đến nhặt nó lên và đi về đích. 

Lúc báo danh xong, Dương Liễu Nhu tách ra. Bọn người Ngạn Dũng đến thư viện để tra thông tin về bình dược, dù gì thời gian hẹn Mị Huyết Thiên vẫn chưa tới.

Bọn họ đặt chân vào thư viện, đến chỗ thủ thư gửi vào. Hiệu suất làm việc nơi này cũng thật nhanh chóng, một lát đã tra ra được. Bình dược này dùng để tăng pháp lực lên gấp đôi trong vòng năm phút, tất nhiên tác dụng phụ là trong vòng một tháng sau pháp lực sẽ mất hoàn toàn. Tuy vậy nhưng dùng trong lúc nguy cấp để bảo mệnh thật là một lựa chọn không tồi. Nó được xếp trong mười vật phẩm đáng giá nhất của những thứ có mặt ở trong rừng. Thật may mắn.

- Nè, mọi người nghe gì chưa? Đại hội đấu giá ngầm ở phòng đấu giá Tinh Hậu sắp mở ấy...

- Khi nào?

- Suỵt, nhỏ thôi. Tối ngày mai đấy.

- Vậy tôi cũng phải đi chuẩn bị mới được. Mà nè, vé cậu có chưa?

- Có rồi.

- Tôi chưa có.

- Không sao. Kỳ này anh tôi đi không được nên tôi cho cậu một vé.

-...

Họ nói rất nhỏ nhưng làm sao tránh được lỗ tai của ba ma cà rồng ở đây chứ. Khi họ bước ra, ngay lập tức tìm một bàn đá nằm trong góc khuất trong khuôn viên trường. Năm người khác đứng vây quanh Hàn Ân, Hàn Ân bắt đầu lấy từng mảnh ra bắt đầu lắp ghép. Một lúc sau, trong tay Hàn Ân là một cái máy có chức năng gần như laptop cá nhân nhưng nhỏ hơn rất nhiều. 

Hàn Ân bắt đầu tra về phòng đấu giá Tinh Hậu xem kỳ này bọn họ có những gì. Mọi vật phẩm đều có chỉ có thông tin về vật phẩm áp trục sẽ được công bố khi buổi đấu giá bắt đầu. Mỗi người trong bọn họ đều có IP để gia nhập vào tầng mạng của thế giới ngầm này, mỗi người phải đăng ký thông tin một cách kỹ lưỡng. Những người quản lý sẽ có được thông tin của họ nhưng sẽ bảo đảm không bao giờ lộ ra bên ngoài, nên bọn họ cực kỳ yên tâm. Hệ thống bảo mật của họ ngay cả người giỏi về thiết bị lẫn lập trình như Hàn Ân cũng không thể xâm nhập được. 

Tuy vậy đám người Ngạn Dũng đều có thân phận cực kỳ nhạy cảm nên không thể nào đăng ký chính chủ được. Họ đã tạo một thân phận giả để vào. Tất nhiên những người quản lý cũng sẽ linh hoạt trong vụ này nhưng quy định vẫn là quy định, không thể đổi.

Trừ địa chỉ IP trên cái mớ hỗn độn mà Hàn Ân làm ra, có thể mang đi khắp mọi nơi, thì địa chỉ IP của những người còn lại đều nằm trong laptop cố định đặt tại biệt thự bí mật, nơi ở của sáu lão đại Lục Đạo Sát Thiên kia. 

- Này ngươi xem, đây có phải là Thiên Tinh Thảo mà Mị Huyết Thiên cần có để làm thuốc cho An Long không? - Hàn Ân nói.

- Ừ, chính xác. Không ngờ tìm lâu vậy mà không thấy, giờ lại thấy. Tiết kiệm được biết bao thời gian. Xem kỹ lại thông tin nào - Ngạn Phong.

- Ở đây ghi là biếu tặng cho người có duyên kìa, không lẽ thực sự là không có cách nào? - Hàn Ân.

- Biết đâu chúng ta lại là người có duyên thì sao? - An Long.

- Ở đâu mà trùng hợp thế? Không thể nào... - Ngạn Phong.

Trong khi bọn họ thảo luận sôi nổi thì ở văn phòng của viện trường bệnh viện Thiên Thanh, Bỉ Họa đang ngồi dũa móng tay.

Bỗng bước tường phía sau lưng cô lại xuất hiện một vết nứt hình chữ nhật. Sau đó vết nứt ấy thụt sâu vào bên trong rồi biến mất.

- Xem ra ngươi thật là nhàn nhã - Người này bước ra một bước vết nứt tự động xuất hiện và liền lại.

- Hắc Thiên, hôm nay làn gió nào đưa ngươi đến đây. Chắc bây giờ bên ngoài đang bão bùng rồi. Lại đây... - Bỉ Họa ngoắc ngoắc tay, Hắc Thiên bước lại gần, Bỉ Họa ngay lập tức mân mê tay của Hắc Thiên - Chậc chậc, tay ngươi thật đẹp, chả bù với tay của đám người kia. Xấu quá. Hay cho ta nhé! Yên tâm ta sẽ cực kỳ cẩn thận, khi cắt đi đảm bảo không đau...

- Ngươi lúc nào cũng cuồng tay như vậy sao? Hên là ta đã nghe quen rồi, cơ mà lúc nào nghe cũng thấy thật ghê rợn. Đẹp thì chỉ có thể ngắm mà thôi. Nếu cắt xuống thì còn đẹp nữa đâu. Mà phê thi thể hôm nay chuyển đến ngươi đã cho người phẫu thuật xong chưa lại ngồi nhàn nhã ở đây?

- Ta chỉ nói vậy thôi, ta có làm đâu. Ta cũng biết cắt đi thì nó làm gì còn sinh cơ nữa, xấu hoắc cho mà xem. Tay đàn ông gì mà đẹp thế không biết - Nói rồi Bỉ Họa lại tiếp tục mân mê tay của Hắc Thiên - Phê thi thể đã xong rồi. Ta đang là việc thiện mà, phải nhanh chóng chứ.

- Ừ, thiện...

- Thái độ đó là sao? Rõ ràng đó được sự cho phép của chủ nhân mà. Dù sao mấy người đó cũng là sát thủ, cống hiến chút nội tạng để có người cần rồi thay hay phục vụ công việc nghiên cứu của ngươi, nếu không cũng phơi thây cho ruồi bu kiến đổ mà thôi. Đó là tích đức hiểu không? Còn ngươi việc nghiên cứu thuốc trị bệnh cho vi khuẩn T làm sao rồi?

- Gần xong, chỉ còn xem phản ứng của nó lên cơ thể con người nữa thôi.

- Sao thế, các con chuột đó không đủ sao? Cần xin chủ nhân ra bắt thêm vài con nữa không?

- Không cần. Nhiêu đó đủ rồi. À mà Thiên Tinh Thảo đã giải quyết xong chưa?

- Rồi. Ta đã sửa lại thông tin rồi. Thật là. Tại ngươi không, rõ ràng có mỗi một gốc này, tuy nó không quý hiếm nhưng cũng không phải dễ tìm. Sao ngươi không hỏi chủ nhân trước khi đem đi đấu giá?

- Ta làm sao biết được. Ta đi kiếm thuốc đều dùng cho chủ nhân, nó không cần so với bệnh của chủ nhân nên đem lên bán đấu giá đổi cái khác cần hơn.

- Thôi bỏ đi, dù sao cũng xong rồi. Ta và ngươi đi thăm các con chuột bé nhỏ nào...

Bọn họ quay trở về nơi mà lúc nãy Hắc Thiên  đã đứng, niệm một đống chú ngữ, sau đó rót pháp lực vào nơi lúc nãy. Vết nứt lại xuất hiện và biến mất, khi bọn họ bước vào mọi thứ lại quay về như cũ.

Sau một hồi cua cua quẹo quẹo, theo một quy luật nhất định nào đó. Bọn họ đến một căn phòng, trong căn phòng ấy, ngăn ra từng phòng nhỏ có hệ thống an ninh chặt chẽ của máy móc lẫn người để đề phòng người trong đó trốn mất. Mà dù họ muốn trốn cũng nên xem xét đến có thể bước ra khỏi cánh cửa phòng chính kia không đã. 

Hắc Thiên và Bỉ Ngạn bước vào một căn phòng gần đó.

- Ác quỷ... các ngươi là ác quỷ sẽ không được chết tử tế...

- Ồ, nếu nói không được chết tử tế, thì nên là ngươi mới đúng chứ. Lúc đó các ngươi nỡ lòng nào đi đuổi giết một người phụ nữ mất hết ma pháp với một đứa bé chỉ bảy, tám tuổi. Vì cái gì? Không phải chỉ vì lòng tham của các ngươi thôi sao? Giờ các ngươi phải trả giá chứ. Hơn nữa, ở đây ăn ngon mặc đẹp kia mà. Nào lại đây, ta kiểm tra chỉ số của ngươi. Nên nhớ, các ngươi không chỉ trả giá cho sai lầm của các ngươi mà còn đang tích đức để cứu mọi người khác nữa đó.

- Không, ác quỷ... ác quỷ....

- Chậc - Bỉ Họa lấy trong túi áo ra một viên thuốc chứa chất gây mê ném chuẩn xác vào miệng của ông ta - Ồn ào quá, im lặng cho người ta xem còn có việc khác cần làm...

Sau khi kiểm tra xong, Bỉ Họa trở về phòng của mình, tiếp tục cầm lấy dũa móng tay chăm sóc cho tay của mình. Haizzz, những cái móng bé bé xinh xinh, bàn tay vàng ngọc của ta thật đẹp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui