Ứng Dụng Giết Người FULL


Tôi và Mạc Hi đã chính thức bên nhau.

Tôi dọn vào nhà Mạc Hi, hạnh phúc đến mức nhảy cả lên.

Mạc Hi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ phát rồ của tôi, cũng chỉ dịu dàng bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó kéo tôi qua cho tôi một cái hôn.

Tôi ôm mặt anh ấy mà hôn môi, nhịn không được cắn cắn bờ môi anh.

Mạc Hi bị đau kêu thành tiếng, cười véo nhẹ tôi: "Em là chó con à? Sao lại đi cắn người?" Nói xong anh ấy đè gáy tôi tiếp tục hôn, không như tôi, nụ hôn của anh ấy dịu dàng lại triền miên, làm đầu óc tôi cũng trở nên mơ màng.

Từ bây giờ Mạc Hi đã là của tôi.

Chúng tôi vừa hôn vừa nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến phòng ngủ.

Tôi ôm lấy Mạc Hi, đè anh ấy xuống giường, vội vàng mà hôn lên môi anh ấy, lúc cởi quần áo tay tôi còn hơi run.

Tôi quá kích động, máu huyết đều sôi trào, tay chân nhũn ra, đại não trống rỗng, chỉ có thể cảm thấy khoái cảm vô bờ, giống như lúc tôi giết người vậy.

Đầu lưỡi của Mạc Hi câu lấy lưỡi tôi, mút vào môi tôi, cảm giác sung sướng làm tay chân tôi mềm nhũn cả ra.Tôi lột quần anh ấy ra, vuốt ve mông anh ấy, cảm giác thực tế so với tưởng tượng của tôi không khác chút nào.


Tôi tách mông anh ấy ra, ngón tay mò đến hậu huyệt.

Mạc Hi kéo tay tôi ra, thở hổn hển hỏi tôi, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Em muốn chịch anh?"
Tôi nhìn khuôn mặt đó của anh ấy, trong nháy mắt hận không thể nuốt sạch người vào bụng.

Tôi run giọng nói: "Mạc Hi, xin anh đấy, em muốn chịch anh, em muốn đâm vào trong anh......"
Mạc Hi tạm dừng vài giây, buông tay tôi ra, lại bắt đầu hôn tôi.

Tôi mừng như điên, sờ lên mông anh ấy, đổ gel bôi trơn ra tay rồi vói vào bên trong, anh ấy kêu thành tiếng nhưng cũng không né tránh.

Tôi cầm dương v*t muốn đâm vào bên trong, nhưng kết quả thử rất nhiều lần cũng chưa đâm vào được.

Mạc Hi nở nụ cười: "Chưa làm chuyện này bao giờ à?"
Tôi lắc đầu.

Vì thế Mạc Hi xoay người muốn đè tôi, nhưng tôi đè lại anh ấy.

Bọn tôi giằng co hồi lâu, cuối cùng Mạc Hi đành thở dài một hơi thỏa hiệp.

"Nằm im đó, tôi tự mình động." Mạc Hi khàn khàn giọng nói.

Mạc Hi khóa ngồi trên người tôi, tay tôi không ngừng vuốt ve đùi anh.

Anh ấy cầm lấy dương v*t của tôi, dùng tay tự mình đâm chọc phía sau vài cái, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Tôi được đừng tầng huyệt thịt ẩm ướt cực nóng bao vây, sảng khoái đến đầu muốn nổ tung.

Mạc Hi có hơi quá sức, liếm liếm môi, tự liếm môi mình đến bóng loáng ánh nước, sau đó nuốt vào hoàn toàn, chuyển động lên xuống trên người tôi.

Thật sướng thật sướng thật sướng -------.

Tôi nhịn không được đỉnh eo lên một chút, Mạc Hi liền "A" một tiếng.


Tôi xoay người đè anh ấy dưới thân, cuồng bạo mà đâm vào rút ra, từng chút từng chút lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Mạc Hi nằm dưới thân tôi thở dốc rên rỉ, lông mày hơi hơi nhíu lại, ách giọng kêu lên: "Chậm lại......!Chậm một chút......"
Sao mà chậm lại được chứ.

Đối tượng ý dâm của tôi cuối cùng cũng nằm dưới thân tôi, dương v*t của tôi cắm trong tiểu huyệt của người đó, môi tôi cọ lên da người đó.

Tôi làm sao mà chậm lại được?
Mạc Hi quấn hai chân dài vô lực mềm mại lên eo tôi, đôi tay ôm lấy cổ tôi.

Mông bị tôi va chạm phát ra âm thanh "Bạch bạch bạch" không dứt.

Tiểu huyệt của anh ấy bị tôi hung hăng khuấy đảo, miệng huyệt cũng trào ra bọt nước, một đống hỗn độn.

Anh nhỏ giọng rên rỉ, ưm ưm a a mà quyến rũ tôi đến đỏ cả mắt.

Trên cơ bắp cân xứng của anh ấy có một tầng mồ hôi mỏng, phiếm nước lấp lánh.

Tôi cúi đầu hung hăng cắn lên ngực và đầu v* anh ấy.

Chơi chết anh, chơi chết anh.

Đâm mở lỗ nhỏ của anh, chơi nát.


Giết chết anh.

Hút cạn máu anh.

Xé anh thành từng mảnh, bỏ vào miệng nhấm nháp nhai nuốt.

Mạc Hi vẫn còn đang ngủ, hai hàng lông mày đã giãn ra, biểu tình an tĩnh điềm đạm tựa như một đứa trẻ.

Tôi nhìn gương mặt anh tuấn của anh ấy, càng nhìn càng thích.

Rất yêu anh.

Tôi dùng ngón tay miêu tả sườn mặt, lưu luyến trên ngũ quan xinh đẹp của anh ấy.

Sau đó ngón tay lại bị người nọ nhẹ nhàng bắt được, đưa đến bên môi hôn nhẹ.

======Hết chương 5======
#Riz: Bộ này chương nào cũng ngắn nên làm đỡ ê đít ghê.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận