TTôi không có tiền mua nhẫn.
Tôi không muốn tùy tiện mua một cái nhẫn tầm thường, tôi muốn lấy lòng anh ấy, tặng cho anh ấy một món đồ quý giá.
Cho nên tôi lại mở ra cái app kia.
Một lần nữa tôi lại giết người.
Lúc này đây tôi tuy rằng rất khoái trá, nhưng cũng có chút hoảng loạn.
Tôi sợ bị người ta phát hiện, tôi sợ Mạc Hi sẽ phát hiện bộ mặt thật của tôi.
Tôi vội vàng kết thúc nhiệm vụ, trở về nhà.
Mạc Hi đã ngồi ở trên sô pha, thấy tôi trở về liền cau mày hỏi: "A Thanh, chiều nay em đi đâu vậy? Anh đến quán cơm nhưng không thấy em đâu, bạn anh bảo em xin nghỉ chiều nay à."
Tôi vội vàng bịa chuyện: "Một người bạn cũ trước kia đến tìm, nên em đi gặp cậu ấy thôi."
Mạc Hi ngay lập tức cảm thấy hứng thú với "người bạn" kia của tôi, bởi vì trước giờ anh ấy chưa từng thấy tôi có một người bạn nào.
Tôi vội vàng nói cũng không phải bạn bè thân quen mấy, hơn nữa ngày mai cũng đi rồi.
Mạc Hi nghe thế thì cười cười, cũng không nói gì nữa.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vài ngày sau nhận được thù lao, tôi lập tức cầm tiền đi mua nhẫn.
Tôi chọn một đôi nhẫn kim cương nam trông có vẻ phóng khoáng mà tao nhã, ở trong còn đặc biệt khắc lên tên họ viết tắt của tôi và Mạc Hi.
Khi tôi quỳ một gối đưa nhẫn ra, Mạc Hi kinh ngạc nhảy dựng lên, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thất thố như vậy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, cho nên nhịn không được mà cười thành tiếng.
Mạc Hi vuốt nhẫn, hỏi tôi: "Em lấy tiền đâu ra mà mua nhẫn?"
Tôi nói: "Em đi bán thận."
Mạc Hi lập tức nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, tôi cười rộ lên: "Lừa anh đó, cái này nhẫn là giả, không đáng bao nhiêu tiền hết."
Tôi lại nói: "A Hi......!Anh sẽ không chê chứ?"
Mạc Hi kéo tôi đứng dậy, thở dài rồi hôn tôi: "Đồ ngốc, sao anh lại chê chứ."
Anh ấy trịnh trọng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út, khóe mắt lông mày ngập tràn hạnh phúc.
Anh cười tươi nói: "Anh sẽ đeo nó cả đời!"
Cả đời.
Hai chữ này làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chiếc nhẫn trên tay trông càng thêm chói lóa dưới ánh đèn, ánh sáng kia lấp lánh như thế, cũng khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua từng ngày.
Ban đầu tôi cứ nghĩ có thể mình sẽ phải sống bình bình đạm đạm như thế cả đời, nhưng tôi đã sai rồi.
Bởi vì tôi đã không còn là Lý Thanh của ngày xưa nữa.
Người đầu tiên tôi giết là mụ điếm đó.
Mụ hận tôi lắm.
Có lẽ là vì tôi lớn lên giống mụ, không hề có vẻ oai hùng của tên vương bát đản kia.
Hoặc chỉ đơn giản là mụ cần có một nơi trút giận.
Mụ đánh tôi, mắng tôi.
Một lần kia khi mụ bế tôi lên giường ngủ, tôi giết mụ.
Đó là lần đầu tiên tôi giết người, hạ dao không khéo, làm ả đàn bà đó giãy giụa hồi lâu mới tắt thở.
Tôi nhìn mụ khổ sở mà hít khí, trong lòng dâng lên một loại vui sướng không gì sánh kịp.
Tôi cười như điên như dại, máu trong người sôi trào cả lên vì vui sướng.
Tôi đã không còn là đứa nhỏ đáng thương dù bị đánh bị mắng cũng chỉ biết trốn vào góc tường, tôi sẽ giết người, tôi sẽ làm tất cả những kẻ cả gan dám can khinh nhục tôi biến mất khỏi cõi đời này.
Từ đó về sau tôi cực kỳ thích loại cảm giác này.
Chính vì vậy, giết người đối với tôi mà nói, vẫn luôn là một việc khiến tôi cảm thấy vui sướng.
Tôi thích giết người, thích cắt bọn họ thành từng khúc, sau đó lại cắt thành mấy khúc nhỏ hơn, rồi lại càng nhỏ, lại nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa.
Tôi thích cái cảm giác cầm dao chém từng nhát từng nhát lên da thịt.
Trong tình huống bình thường tôi sẽ dành rất nhiều thời gian để làm những việc này, hơn nữa trong những lúc như thế tôi sẽ cảm thấy thản nhiên và tự đắc.
Sau đó tôi sẽ cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ, bỏ vào túi rác, ném đi thật xa.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tôi không có đủ thời gian, tôi không thể dành cả ngày dài để làm những việc này nữa.
Tôi cũng bắt đầu sợ bị người khác phát hiện.
Khi cắt vào thi thể tôi cũng không còn cảm giác tự nhiên như lúc đầu, mà lúc nào cũng vội vội vàng vàng, thậm chí có chút hấp tấp.
======Hết chương 7======
#Riz: Đẩy nhanh tốc độ rồi đào hố mới thôi nào....