Ứng Trường Lạc

Ánh hoàng hôn rơi trên gương mặt mộc mạc của Ứng Trường Lạc, bình thường cô hiếm khi có biểu cảm quá trớn, nên khi thấy nụ cười tươi tắn của cô, Khúc Sở đã ngẩn ngơ trước.

Từng đường nét trên ngũ quan của cô gái sắc bén, không hề bụ bẫm như các thiếu nữ trạc tuổi, mặt nhỏ nhắn cằm thon gọn, góc cạnh rõ ràng. Thái độ của cô thản nhiên đi kèm với cảm giác tinh tường, mặc cho đôi mắt hoa đào diễm lệ kia đã dốc sức hòa hợp, nhưng vẫn hoài là dung mạo xinh đẹp lạnh lùng, vẻ xa cách thường trực quanh người.

Khi Ứng Trường Lạc cười, bờ môi hồng nhuận hé mở, khóe mắt khẽ xếch đượm ý cười, và trong nháy mắt, như thể lớp băng tuyết đã tan rã giữa vạn vật vậy.

“Ngoan.” Khúc Sở lấy lại tinh thần, chỉ bình luận như thế.

Trái lại, Ứng Trường Lạc thở phào nhẹ nhõm, Khúc Sở không hề nói “Em cũng biết cười nè? Em cười trông đáng yêu quá chừng, sau này cười nhiều hơn nhé.”

Việc này khiến cô dễ chịu lắm, lúc muốn cười thì cười, còn không muốn thì cứ tỏ ra bình thường.

Các bậc cha chú hay quen thói thích khoe khoang con cái nhà mình, tuy Ứng Trường Lạc ít họ hàng, nhưng cũng khó tránh được việc phải biểu diễn tài nghệ như đàn Cello theo yêu cầu vào dịp Tết Nguyên Đán.

Cô chán ghét cực, nhưng vì nền giáo dưỡng từ nhỏ đã dạy cô phải tuân theo phép tắc lễ nghĩa, nên lần nào cô cũng qua quýt diễn tấu cho xong.

Khúc Sở lấy ra một bát đựng cam từ tủ lạnh, Ứng Trường Lạc ngồi trên ghế chân cao bên bàn đảo bếp, cô quan sát anh.

Từng quả tròn trĩnh đầy đặn, còn vương vài giọt nước chưa khô, ngón tay thon dài đè lên sống dao gọt trái cây, nhẹ nhàng cắt xuống vỏ cam.

Một, hai… đến quả thứ sáu thì Khúc Sở dừng lại, lòng bàn tay nâng quả cam đến trước mặt Ứng Trường Lạc, anh dịu dàng nói: “Em nhắm mắt đi, anh trai làm ảo thuật cho em xem.”

Ứng Trường Lạc đưa tay cầm quả cam qua chỗ mình, ngón tay mảnh khảnh đưa vào bên trong, cô lần dọc theo đường dao rạch, không cần tốn nhiều sức, đã bóc được thịt cam hoàn chỉnh.

Cô cụp mắt, lột sạch sẽ từng đường xơ màu trắng, trả về lại lòng bàn tay của Khúc Sở: “Kỹ thuật dao của anh khá ổn.”

Khúc Sở nhún vai, tiếp tục nhét cho cô hai quả cam, bản thân mình cũng lấy lên rồi từ từ bóc: “Không phải anh trai khoe khoang đâu, có bảng thành tích làm chứng đàng hoàng, anh đạt điểm tối đa môn Giải phẫu đấy.”

“Có môn nào anh không được điểm tối đa không?” Ứng Trường Lạc đáp trả.

Khúc Sở cười tự giễu: “Cũng không ít đâu, khoa Phụ sản, Nhi, và Đông y, anh chỉ miễn cưỡng qua môn với con điểm 3.0 thôi. Vì vậy, em cũng đừng chờ mong quá nhiều vào anh, anh nào phải là thần tiên.”

Ứng Trường Lạc hừ nhẹ: “Vâng.”

Thịt quả cam bị ném vào máy ép, nhanh chóng bị lưỡi dao cắt vỡ, nước ép bắn ra trong máy.

Khúc Sở đổ đầy ly rồi đẩy qua cho cô: “Em nếm thử tay nghề của mình đi.”

Ứng Trường Lạc nhấp một ngụm nước cam ngọt thanh, không hiểu rõ mình đã lộ bản chất thích ăn cam vào lúc nào nhỉ?

“Mà nói đến nè, trong nhà anh có mười chiếc camera an ninh, được chia ra ở từng nơi. Người nhà của em sẽ thỉnh thoảng kiểm tra camera, tất nhiên, về phương diện giới tính thì anh đã nói chuyện với họ rồi, sẽ để nữ giám sát.” Đáy mắt của Khúc Sở không hiện rõ ý cười, “Nếu có một số việc em không muốn người nhà mình thấy, cứ triển trong phòng ngủ của mình nhé. Dưới yêu cầu của anh, phòng ngủ không lắp camera đâu.”

Ứng Trường Lạc không hề bất ngờ về điểm này, tất cả đều đi kèm điều kiện và đánh đổi, hai nhà họ Lục và Ứng đã suy xét chu toàn rồi mới có thể thả người.

Cơ mà… hình như người bị theo dõi là Khúc Sở mới đúng nhỉ?

Đã quen khi cô im lặng như vậy, Khúc Sở nêu ví dụ ngay: “Chẳng hạn, nếu em đọc thư tình thì anh sẽ đề nghị em về phòng đọc, bằng không ấy, tình yêu tuổi học trò vừa mới manh nha đã bị bóp nát từ trong trứng nước rồi.”

Ứng Trường Lạc ngước mắt nhìn anh rồi xoay người bước vào phòng ngủ của mình, ôm cặp sách mà Khúc Sở đã cất.

“Làm sao thế?” Khúc Sở nhướng mày.

Trong cặp sách chứa các bài tập dành cho kỳ nghỉ, theo thường lệ, phần lớn sẽ là các môn chỉ phát sách, đề cương, hoặc vở bài tập hè gì đó, chẳng qua do nhập học bận rộn, giáo viên không có thời gian để kiểm tra. Ứng Trường Lạc nhất định phải thi đua, vậy nên việc hoàn thành bài tập cũng không phải vấn đề lớn.

Đến tận hôm nay, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại 13 ngày, cô chưa hề mở cặp ra.

Ứng Trường Lạc tiện tay lấy một xấp đề, gộp lại cho ngay ngắn, cầm đầu trên rồi lắc lắc, chợt có hai bức thư tình màu hồng phấn và một tờ ghi chú hẹn hò rơi ra.

Khúc Sở nghẹn lời.

Thiếu nữ vẫn đang lặp lại động tác, quả thật không ít đề, chiếc cặp bị nhồi nhét đến căng phồng.

Đơn giản vung xong xuôi, trên bàn đảo xuất hiện thêm sáu bức thư tình, hai tờ ghi chú, một chú hạc giấy, và một con thuyền giấy.

Ứng Trường Lạc lại cầm ly nước cam: “Xem đi.”

“Xem gì cơ?” Khúc Sở khom lưng rồi giơ thùng rác lên, phủi hết sạch vào trong đó: “Nhìn ra được, cô chủ nhà anh được người ta yêu thích phết.”

Ứng Trường Lạc nhíu mày, nhìn thẳng vào Khúc Sở, nhả ra từng chữ: “Anh sẽ mất đi tự do của bản thân.”

Khúc Sở xoay ly thủy tinh, nhếch môi uể oải đáp: “Chỉ mất một phần thôi, thí dụ như trần truồng chạy thoải mái trong nhà, anh không để ý thì chẳng sao hết.”

Ứng Trường Lạc tiếp tục nhắc tới vấn đề mà mấy ngày nay cô đã hỏi biết bao lần: “Đáng không?”

Khúc Sở ngưng cười, dửng dưng đáp: “Bây giờ em đang ngồi ở nhà anh, đối diện với anh, em xem có đáng không?”

Bóng đêm nuốt trọn ráng chiều, vầng trăng đơn độc lững lờ giữa vòm trời, Ứng Trường Lạc lau sạch vệt nước trên thành ly, không đáp lại nửa chữ, đá cẩm thạch trên bàn đảo chiếu vào vẻ mặt vô cảm của cô.

Về khía cạnh chủ quan, rất khó để kết luận rằng có đáng hay không.

Nếu từ thứ hai đến thứ năm cô ở nhà họ Lục, ba ngày cuối tuần sống với nhà họ Ứng, Ứng Trường Lạc có thể được chăm sóc và nhận vô số tài nguyên đến từ máu mủ ruột thịt.

Đương nhiên Khúc Sở cũng nắm trong tay kha khá vốn liếng, nhưng giữa con ông cháu cha tuổi đời còn trẻ và người cầm quyền thực tế đã chinh chiến trên thương trường, chung quy sẽ có khác biệt.

Giữa căn hộ rộng lớn và yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, cuối cùng cũng có tiếng búng tay thanh thúy phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Khúc Sở lười biếng hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Anh nấu à?” Ứng Trường Lạc thắc mắc.

Cánh tay dài của Khúc Sở kéo ngăn đựng của phòng bếp ra, trải phẳng một chồng thực đơn: “Em đừng làm khó anh, dì quét dọn ngày mai mới đến, hôm nay mà làm nổ phòng bếp là chúng ta phải rút thăm dọn dẹp đấy. Em xem thử muốn ăn quán nào, chúng ta đặt.”

Ứng Trường Lạc lạnh mặt: “...”

***

Bữa tối được chọn là món nướng, đã giao đến đầy đủ, còn kèm theo cả giá đỡ cho nến cồn và hộp giấy bạc.

Ứng Trường Lạc mặc quần đùi jean và áo thun dài tay, thuần đen, đi qua đi lại giữa phòng bếp và bàn ăn. Khúc Sở chỉ điểm, cô lấy chén dĩa trong tủ quầy, với một cây kéo dùng cho nhà bếp.

Khúc Sở bày biện giá đỡ rất gọn lẹ, ngọn lửa màu xanh hồng nhanh chóng vọt lên trên nến cồn, anh ngửa bàn tay ra: “Kéo.”

Quyết tâm như thể bước lên bàn giải phẫu.

Ứng Trường Lạc quan sát anh với ánh mắt rất hứng thú.

Khúc Sở cầm kéo, giữ lấy gần một nửa xiên nướng, xếp que gỗ thật ngay ngắn, sau đó ra sức cắt bỏ đầu que và phần cháy đen do đụng vào lò nướng.

Mắc bệnh sạch sẽ đến độ không bao giờ cho phép chúng tồn tại.

“Bình thường em làm gì vào ngày nghỉ vậy?” Khúc Sở chậm rãi ăn thịt xiên, nuốt xong rồi cao giọng hỏi.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Ứng Trường Lạc cắn xiên thịt bò, tay trái cầm mấy tờ khăn giấy để nhả phần mỡ ra, cô cố gắng duy trì thói quen tốt là không nói chuyện trong lúc ăn và ngủ.

Nhưng Khúc Sở không buông tha cho cô, giọng nói trầm thấp vui tai cứ như niệm kinh bên tai: “Học bù, đọc sách, hay xem phim trên mạng? Nhược Nhược bảo hình như em rất giỏi đàn Cello và bắn cung à? Anh thấy em không mang đàn qua đây, bắn cung thì trong nhà có lẽ không được đâu, nhưng lùi lại một chút thì anh có gắn bia phi tiêu cho em đó, em nghịch chơi nhé.”

Anh luyên thuyên liên hồi, nhưng Ứng Trường Lạc không thấy phiền, cô cứ lặng lẽ ăn cơm trong tiếng nói của Khúc Sở, lau miệng xong rồi đáp: “Môn Vật lý.”

Yết hầu của Khúc Sở nhấp nhô, uống hết hơn một nửa ly bia, anh mới nhướng mày cười: “Em gái à, em chấp niệm với Vật lý sâu nặng thật đấy.”

Ứng Trường Lạc lắc đầu, không hùa theo.

Cô chẳng hề chấp niệm sâu nặng, do hết đường để chọn rồi, vô tình am hiểu mà thôi.

Thông thường, Ứng Trường Lạc sẽ đạt thành tích tổng ở hạng hai hoặc hạng ba. Thành tích môn Ngữ văn của cô kém hơn các bạn mười mấy điểm, toàn bị trừ trong phần đọc hiểu và tập làm văn.

Cô thật sự không thích các kiểu chữ nghĩa thế này, đọc đề xong không hiểu tác giả có ý đồ thế nào, vì sao màn cửa màu xanh dương lại đại diện cho nỗi buồn?

Rồi mấy đoạn tự tình của văn kể chuyện, cô càng mù tịt, hoàn thành được bài văn vô nghĩa, toàn bộ đều nhờ vào việc “chém gió” và học thuộc lòng rập khuôn. Thi thoảng khi gặp văn nghị luận, khả năng phóng bút của cô sẽ tốt hơn.

Giáo viên Ngữ văn từng hỏi thăm cô vài lần, rốt cuộc đành bỏ cuộc trước vẻ mặt lạnh lùng của cô học trò này, thậm chí cô ấy còn an ủi: “Không sao, em học tự nhiên tốt như vậy, sau này cứ theo khoa học tự nhiên để đi thi đấu, viết văn không quan trọng lắm đâu.”

“Được thôi.” Khúc Sở rút mấy tờ khăn giấy, lại đẩy hộp giấy qua phía cô: “Vậy mình dựa vào lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh ha. Ăn cơm tối xong thì xem phim truyền hình trước, tiếp đó anh sẽ kèm em môn Vật lý. Phim truyền hình kết thúc lúc chín giờ hai mươi phút, bình thường mấy giờ em ngủ?”

Ứng Trường Lạc lau sạch miệng: “Mười giờ.”

Khúc Sở vạch trần: “Anh đang hỏi em thật sự ngủ lúc mấy giờ, chứ không hỏi khi nào em về phòng ngủ.”

“Mười một giờ rưỡi.” Ứng Trường Lạc trả lời.

Khúc Sở mỉm cười: “Thật không đó?”

Anh sống ở tầng cao nhất của Thính Vũ Hiên, cô quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, các ngọn đèn neon dưới buổi đêm của Đế Đô, chùm sáng được tích tụ từ dòng xe cộ dày đặc trên đường cao tốc, đan xen với ánh sao lấp lánh.

Ứng Trường Lạc thu tầm mắt lại, chuyển sang nhìn Khúc Sở, trình bày thật khái quát: “Khi mất ngủ thì mười hai giờ rưỡi, sáu giờ phải dậy rồi, đến trường sau bảy giờ rưỡi sẽ tính là đi trễ.”

Khúc Sở hài lòng ném khăn giấy vào thùng rác: “Sau này ở đây, em có thể mất ngủ thêm bốn mươi phút rồi.”

***

Ứng Trường Lạc ngồi trên ghế sô pha, hai tay khép lại đặt trên đầu gối, phía sau truyển đến âm thanh sột soạt khi dọn dẹp chén dĩa.

Sau mục tin tức, giờ vàng trên TV sẽ bắt đầu với việc chiếu phim, trước hết là giới thiệu về bộ phim.

“Lệ Quyên, tôi cho cô biết, cô dám nói mẹ tôi một câu xem, cô thử đi!”

“Anh có biết mẹ anh dạy con trai nói gì không? Câu đầu tiên nó học được chính là mẹ hư.”

“...”

Hàng dọc bên phải hiện chữ: [Phim giờ vàng “Băng Keo Hai Mặt”, không gặp không về.]

Giữa một Khúc Sở rộng lượng hay cười dịu dàng, với bộ phim dài tập luân lý gia đình lúc tám giờ, Ứng Trường Lạc không tài nào liên tưởng được hai bên giống nhau ở điểm nào. Cô vô thức chuyển sang kênh của đài truyền hình trung ương.

“Tin tức đã chiếu xong rồi, muốn xem thì sáng mai canh buổi phát lại, em đổi về đi, “Băng Keo Hai Mặt” sắp chiếu rồi.” Khúc Sở yêu cầu.

Ứng Trường Lạc nhìn anh với biểu cảm như cũ, cô mơ hồ, không chắc là anh có đang nói đùa không.

Lần này, Khúc Sở đã không thể tiếp nhận tín hiệu chuẩn xác được, anh đặt dĩa đựng trái cây lên bàn trà, bệ vệ ngồi xuống, từ từ lau đi bọt nước trên tay, không tiếc lời : “Hay thiệt đấy, ai diễn cũng rất tốt, bộc lộ được các chồng chéo trong mối quan hệ hôn nhân, mâu thuẫn gia đình, và lòng người tinh tế lắm luôn. Phần cao trào sắp tới rồi, mẹ nam chính vào ở nhà nữ chính mua, còn bắt bẻ soi mói nữ chính, kể xấu với con trai là nữ chính sai mình đủ kiểu. Khúc giới thiệu vừa nãy có phát đoạn nữ chính phát hiện mẹ chồng dạy con trai nói mẹ hư không?”

Có lẽ là sợ Ứng Trường Lạc xem không hiểu, Khúc Sở thao thao bất tuyệt tóm tắt sơ lược nội dung phân đoạn trước cho cô.

Giữa giọng nói du dương, Ứng Trường Lạc tiếp tục ý thức được việc mình và Khúc Sở sẽ gặp phải cảnh khốn khó nhất.

Khúc Sở hẳn là một người lắm lời, còn mình thì hoàn toàn không thích nói chuyện.

Từ khi có trí nhớ đến nay, người chăm Ứng Trường Lạc chính là giáo viên mầm non kiêm bảo mẫu do người mẹ Lục Oanh mời tới. Về phía giáo viên mầm non, họ phải dạy cô những việc nên dạy, phải trả giá đôi điều khi giao tiếp với trẻ em.

Sau đấy, cô được ông ngoại đón về nhà họ Lục. Ngoại trừ giáo viên các môn học ra, người cô tiếp xúc nhiều nhất là quản gia và đầu bếp trong nhà, họ luôn có thể đoán trúng phóc mong muốn của Ứng Trường Lạc. Cô không cần nhắc nhở, chỉ cần xuống lầu khi đến giờ, người khác ắt biết là cô sẽ dùng bữa.

Áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, không cần nhiều lời.

Cô đã quen dùng câu ngắn nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình.

Nhiều lúc Ứng Trường Lạc và anh họ Dung Lỗi sẽ xảy ra cãi vã, ưu tiên hàng đầu của cô là khiến Dung Lỗi nghẹn chết.

Từ trước đến nay, Dung Lỗi luôn là người phải thở hổn hển khi buông ra rất nhiều câu dài, còn Ứng Trường Lạc sẽ lười biếng nghiêng đầu khỏi gối ôm, hoàn trả cho anh ta duy nhất một chữ “Ồ” hoặc “Ừa”.

Trong chuyện bóng bay hồi ấy, Ứng Trường Lạc đã biết Khúc Sở khác với những người đã sinh sống cùng cô nhiều năm, anh hoàn toàn không thể hiểu được cách cô giao tiếp.

Ứng Trường Lạc, cô gái bài xích việc người khác lải nhải, cầm lấy túi khoai tây chiên lớn Khúc Sở đã đưa. Cô chỉ cảm thấy vui tai, nghe thêm tí cũng chẳng hề gì, cô còn cho rằng, mình nhất định phải đáp lại đối phương một chút. Cô thầm hạ quyết tâm, bắt đầu nỗ lực cải thiện bản thân, ra sức phối hợp với các cuộc tán gẫu càng nhiều càng tốt.

Cô suy nghĩ một lát, nặn ra một câu trong bản tin dự báo thời tiết vừa mới chiếu.

Gương mặt thiếu nữ trầm tĩnh tựa nước, nghiêm nghị nói: “Nghe đồn ngày mai sẽ mưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui