Ứng Trường Lạc

Không hổ là du thuyền yêu dấu của Thẩm Thấm, được trang bị đầy đủ những thứ nên có và cả những thứ không nên có.

Hiếm du thuyền nào cách âm tốt như vậy, đóng cửa khoang thuyền từ bên trong, sẽ không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Ứng Trường Lạc uống cạn phần rượu còn lại trong chai rồi tắm rửa, cuối cùng nằm nghiêng trên giường nước mềm mại, cô quay mặt về phía cửa sổ sát đất một chiều, nhìn ra ngoài.

Đại dương mênh mông vô ngần, rơi vào mắt chỉ còn mỗi sóng nước và vệt trăng cô tịch.

Cô rúc người vào chăn, không biết đã nhìn được bao lâu rồi, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.

Chìm vào giấc ngủ cũng không an ổn, giấc mơ như gợn nước, xô tới từng đợt từng đợt.

Khi Ứng Trường Lạc được Khúc Sở dẫn về nhà, cô đã gặp phải vấn đề khó khăn nhất, Khúc Sở thoạt trông rất lắm lời, mà mình hoàn toàn không thích nói chuyện.

Cô đã quen dùng câu ngắn nhất để biểu đạt ý của mình, chỉ đành để Khúc Sở tự mình nhọc công suy đoán.

Đi học chịu uất ức, Khúc Sở chống lưng cho cô, véo mặt cô, trong mắt chứa ý cười: “Không sao, trước đây em cũng không có vấn đề gì cả, bản thân em vui vẻ là được. Huống chi ấy, dù có vấn đề gì, anh cũng sẽ giải quyết giúp em, đã bảo em là cô chủ nhà anh mà, đã làm cô chủ rồi, cứ sống thoải mái em nhé.”

Bóng cây lắc lư loang lổ, Khúc Sở đeo cặp sách của cô ở một bên vai, xoay người vẫy tay với cô đang sững người tại chỗ, bảo cô nhanh chân một chút: “Đi chơi mà không tích cực là có vấn đề đó.”

Bao hết khu vui chơi, bốn mùa xuân hạ thu đông bên trái bàn học, thanh niên anh tuấn và dịu dàng cưng chiều nhỏ giọng dỗ dành, ngọt ngào tựa màn sương, chắp vá nên thời thiếu nữ của cô.

Giấc mơ lay động, chớp mắt vài năm đã trôi qua, mình đập vỡ phỉ thúy lưu ly, bị Khúc Sở yêu cầu xin lỗi người khác.

Hơi nước mờ mịt đảo quanh nơi hốc mắt, Ứng Trường Lạc nhắm mắt, cố gắng kìm nén, trước mắt tối sầm, đầu lưỡi chua chát đến mức run lên, bên tai là tiếng Khúc Sở và người phụ nữ khác nói chuyện với nhau, từng chữ tựa như con đập mở cửa xả lũ.

Ứng Trường Lạc bị nhốt trong không gian kín chật hẹp, nước không ngừng chảy ngược vào trong, khi dâng cao đến eo, cô lại nghe thấy Khúc Sở đang thúc giục mình xin lỗi người khác, Ứng Trường Lạc vẫn từ chối.

Tốc độ nước chảy vào trở nên nhanh hơn, cô chợt nhớ đến cơn mưa to trong mùa mưa vào năm mười lăm tuổi, nếu không chiếm được tình yêu thiên vị như trước kia, chi bằng hãy đừng tồn tại.

Nước chui vào xoang mũi, khó thở, Ứng Trường Lạc gắng sức muốn nổi lên, hồi ức quá khứ ngưng tụ, bện thành sợi dây thừng kéo cô xuống nước, cô bị sặc vài ngụm, quầng sáng trắng trước mắt không ngừng lan rộng… Ứng Trường Lạc cứng nhắc ngồi dậy, quên kéo màn cửa, ánh nắng chiếu xuống mặt biển thành ánh vàng lăn tăn, soi rọi cả căn phòng tươi sáng.

Cô xoa mạnh khuôn mặt, cuối cùng điều hòa hơi thở.

Hóa ra trời đã sáng rồi, con người phải quay về với hiện thực, cũng khó trách, rõ ràng đã mở đầu bằng mộng đẹp, nhưng lại kết thúc như vậy.

***

Dung Lỗi tiêu sái nhảy xuống biển, ném hành lý trên bến tàu, du thuyền phải cập bờ đưa hành lý lên, nghĩa rằng phải quyết định xem, có nên để Khúc Sở đang ngồi bên bờ cùng lên thuyền với hành lý hay không.

Nhờ phúc của Dung Lỗi và giấc mơ này, Tiêu Thư cũng cố gắng bảo đảm, Ứng Trường Lạc mới đồng ý cho Khúc Sở lên thuyền.

Khúc Sở vừa leo lên du thuyền, Văn Lạc Hành đã chỉnh áo sơ mi, bước ra khỏi khoang thuyền, dụi mắt kinh ngạc: “Kỳ lạ, cậu vẫn còn mạng để lên đây, thế nào, Ứng Trường Lạc có việc đi trước rồi à?”

Dưới chiếc kính gọng vàng, ánh mắt Khúc Sở tràn đầy sát khí.

Ở cách đó mấy bước, Ứng Trường Lạc ôm Cầu Lông, mặt vô cảm.

Dung Lỗi bất chấp khó khăn qua giải vây, anh ta xoay bả vai Văn Lạc Hành: “Cậu thâm hết phần thiên hạ rồi.”

Tiêu Thư điên cuồng dùng tay làm dấu kéo khóa trên miệng, ra hiệu cho anh ta con mẹ nó bớt nói giùm.

Chân sau của Khúc Sở vẫn chưa đạp lên boong thuyền, nhất thời không biết rốt cuộc mình nên lên hay nên xuống. Trong sáu bảy năm quá khứ, anh tự tay nuôi nấng Ứng Trường Lạc, cứ nghĩ mình hiểu rõ cô, nhưng giờ anh không còn tự tin nữa, sợ sẽ làm sai gì đó khiến cô không vui.

“Được rồi.” Ứng Trường Lạc đứng cách mấy bước, trong ngực bế mèo, nhạt giọng nói: “Được rồi.”

Vì thế Khúc Sở đang lên một bước lùi hai bước như trút được gánh nặng, anh đạp chân sau lên boong thuyền.

Có lẽ sợ tai bay vạ gió, mọi người trên boong thuyền tầng 1 của du thuyền nhanh chóng biến mất dạng, chỉ còn mỗi Ứng Trường Lạc và Khúc Sở… Cùng với bé mèo trong lòng cô.

Yên lặng đối mặt ba phút, Tiêu Thư nhanh chân xuống cầu thang, cậu xấu hổ nhưng vẫn lịch sự, vừa xin lỗi vừa đón chú mèo nhà mình từ trong lòng Ứng Trường Lạc.

Khúc Sở mặc bộ áo sơ mi quần tây của hôm qua, trong mắt có chút tơ máu, quả nhiên tinh thần sa sút rồi.

Ứng Trường Lạc vờ như không thấy, cô khoanh tay, giữ nguyên sắc mặt, dùng tiếng Hồng Kông hôm qua Thư Duyệt Yểu dạy cô để khiêu khích anh: “Bát cai, thôi miết. (Tên khốn, anh làm gì được em)”

“...” Khúc Sở đã xem “Người Trong Giang Hồ [1]” từ nhỏ, anh liếm hàm răng, đè lại tâm tư muốn phê bình dạy dỗ bạn nhỏ không được nói tục: “Là ai dạy em?”

[1] Người Trong Giang Hồ là một bộ phim Hồng Kông.

“Yểu Yểu.” Ứng Trường Lạc kéo ghế qua ngồi xuống, nhìn Khúc Sở bổ sung: “Ý là lâu rồi không gặp.”

Khúc Sở hít sâu, từ đôi mắt hoa đào đen nhánh vô cảm của cô, anh chẳng thể đoán được Ứng Trường Lạc không biết thật hay giả vờ không biết, đành phải nói theo: “Quả thật mấy hôm rồi không gặp.”

Bốn ngày không nhìn thấy cô, cũng không liên lạc được với cô.

Khúc Sở ngồi xuống theo thì nghe thấy giọng nói “ngự tỷ” trầm lạnh của Ứng Trường Lạc vang lên: “Sẽ quen thôi.”

Sống dưới cùng một mái hiên sáu bảy năm, tất nhiên Khúc Sở đã tự biết bổ sung câu nói đã được tỉnh lược này thành: Quả thật mấy hôm rồi không gặp, sau này sẽ quen với cuộc sống không gặp mặt.

“Nhưng anh không muốn quen.” Khúc Sở trả lời theo tiếng lòng.

“Anh sẽ quen thôi.” Ứng Trường Lạc bình tĩnh nhìn chăm chú người trước mặt, anh luôn mang vẻ sáng sủa, dịu dàng tựa ngọc, về sau hẳn sẽ xuất hiện người khác thay mình ngắm nhìn anh, cô buộc phải chấp nhận thôi.

Chỉnh lại mép váy rũ xuống, cô chậm rãi báo: “Em sẽ ra nước ngoài trao đổi.”

Khúc Sở bỗng dưng ngước mắt, môi lưỡi thắt nút, khó che đậy được nỗi bối rối trong lòng.

Bọn họ ngồi đối diện trong một góc tối của boong thuyền giữa tầng một và tầng hai, Ứng Trường Lạc tựa lưng lẫn đầu vào mặt tường của thân tàu, bờ môi thẳng băng, tóc dài tùy ý rối tung, mặc váy dài tơ tằm hai dây màu đen tuyền, váy rũ xuống gần chạm mặt đất, trông thoải mái mà mệt mỏi.

Khúc Sở vừa ngồi xuống đã chú ý tới, anh vốn muốn đưa tay giúp cô nâng mép váy lên, bàn tay giơ ra giữa không trung bèn vội vàng rút về.

Nghĩ đến đã thấy vô cùng buồn cười rồi, thậm chí ngay cả hành động bình thường này, anh cũng không dám làm cho cô nữa.

“Em định đi đâu trao đổi?” Khúc Sở nhìn thẳng vào Ứng Trường Lạc, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, anh khẽ hỏi.

Ứng Trường Lạc không thể hiện cảm xúc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như thể không hề bận tâm, cô nhạt giọng trả lời: “Khoa Kinh tế và Chính trị của Trường Đại học Waseda.”

Khúc Sở lấy hơi truy hỏi: “Vì lý do gì?”

“...” Ứng Trường Lạc im lặng không nói, cứ ôn hòa nhìn Khúc Sở.

Mỹ nhân được chia ra rất nhiều kiểu, Ứng Trường Lạc thuộc kiểu sở hữu làn da và khung xương tuyệt vời, gương mặt khí chất, tính cách lạnh băng, trên mặt toát ra vẻ người sống chớ đến gần.

Người vừa quen biết sẽ nghĩ hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm, đừng nên quấy rầy, nhưng Khúc Sở biết rõ, đây chính là nét mặt quen thuộc của Ứng Trường Lạc.

Ban đầu Khúc Sở nói với cô rằng: “Em đừng thể hiện biểu cảm này mãi, khiến bạn khác lạnh cóng hết rồi kìa.”

Ứng Trường Lạc phản đối anh: “Nhưng chẳng ai nói em không đẹp cả.”

Khúc Sở bị cô nói móc mà không phản bác được, quả thật là đại mỹ nhân, nhưng cô thật sự cũng không có nhiều bạn bè.

Sau này, Ứng Trường Lạc và Kiều Khanh Cửu trở thành bạn thân, lúc cúng tổ tiên, Khúc Sở còn nhiều lần xác nhận xem mộ tổ có bốc lên khói xanh hay không.

Đối với hành vi này của anh, Ứng Trường Lạc luôn khịt mũi coi thường: “Nếu vì kết bạn mà phải thay đổi bản thân mình, thế không đáng thương sao?”

Cô rất có chủ kiến, Khúc Sở từng cảm thấy, dù bạn nói cho Ứng Trường Lạc biết ngày mai thế giới tận thế, cô cũng có thể đáp lại: “Vậy để mai rồi tính.”

Ứng Trường Lạc không trả lời, chứng tỏ câu hỏi này vô nghĩa, cô không muốn trả lời, Khúc Sở hiểu rõ cô, anh cũng không hỏi nữa, bèn đổi sang câu tiếp theo: “Em đi trao đổi, là để tránh anh à?”

Mười ngón tay đan vào nhau siết chặt, khớp xương trắng bệch, giọng nói mang theo chút rung động.

Ứng Trường Lạc gật đầu đáp: “Phải, thế nào?”

Gió biển ẩm ướt mằn mặn, Khúc Sở hít thở không thoải mái, anh cố gắng thuyết phục: “Đối với em và chuyên ngành của em, Nhật Bản không phải lựa chọn tốt. Nếu em muốn ra nước ngoài, có thể chờ đến cuộc trao đổi sang năm, hoặc học lên Thạc sĩ.”

“Em không muốn chờ.” Ứng Trường Lạc từ chối thẳng thừng, giọng điệu lười biếng, tựa như đang thong thả rút con dao găm sắc bén ra khỏi vỏ.

Cô bảo: “Thật ra em chẳng thích thi Vật lý đâu, nếu không phải bởi vì chọn thi Vật lý sẽ được anh đích thân dạy, thì ngoài Toán ra, em nên chọn thi Tin học.”

Khúc Sở như bị đóng đinh tại chỗ khi nghe những lời này của cô, anh khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt.

Ứng Trường Lạc nhấc mép váy đang cản ánh mắt anh rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên anh không cần nghĩ em chỉ nghĩ đến yêu đương hoặc thấy có lỗi với em, em học thi môn nào cũng như nhau, em thông minh mà. Lúc được cử đi học rồi chọn chuyên ngành, em hỏi anh mình nên chọn gì? Anh giúp em chọn Tài chính, bởi vì quan hệ gia đình em có thể đảm bảo cho em làm việc thuận buồm xuôi gió, còn em hy vọng anh vui vẻ nên đã nghe theo anh. Anh không sai, con đường anh chọn cho em lúc nào cũng tốt nhất, nhưng nếu em tự nhìn nhận, em nhất định sẽ theo ngành Khoa học Máy tính lớp Thực nghiệm của Thanh Hoa…”

Cô nói rất dài, kể hết những con đường mà trong sáu bảy năm qua, cô bước lên vì thích anh chứ không phải do bản thân cô thích.

Tuổi nhỏ không hiểu thế nào là thích một người, nghe lời anh chỉ vì muốn anh vui vẻ, đi trên con đường mà anh chọn cho mình.

Ắt hẳn chỉ mỗi ông trời mới hiểu rõ, người như Ứng Trường Lạc đã sẵn lòng nhiều đến mức nào vì tình cảm của bản thân.

Mỗi lần cô kể thêm nửa câu, trái tim Khúc Sở lại trĩu nặng thêm nửa tấc. Trước kia, anh đã cố gắng rất lâu, mong Ứng Trường Lạc có thể nói nhiều hơn một chút, trẻ con nên tươi tắn một tí. Nhưng bây giờ, anh chỉ hy vọng cô đừng nói nữa, chẳng phải do sự thật khiến Khúc Sở không chịu nổi, mà vì giống với nhân vật phản diện sẽ chết vì hay giảng đạo lý vậy. Khi một người mà xưa nay nói nhiều hơn hai chữ cũng thấy mệt như cô, đột nhiên lại làm hành vi khác thường thì phần lớn đại diện cho việc, cô không còn muốn trao đổi với mình thêm một chữ nào nữa trong suốt quãng đời còn lại.

“Trước kia còn nhỏ tuổi, làm nhiều việc vô nghĩa, thậm chí rất ngốc để mong anh vui.” Ứng Trường Lạc khẽ mỉm cười, tầm mắt lướt qua đầu vai rộng lớn của Khúc Sở, nhìn đại dương mênh mông sau lưng anh, âm cuối hơi lên cao, xen lẫn chút hoài niệm: “Em không biết anh phát hiện ra em thích anh từ khi nào, là vào mùa hè năm 15 tuổi, em luôn nhìn trộm anh, hay nhận ra trong từng chi tiết của sau này, hay ở lần em quá thẳng thắn tại phòng tập thể dục. Có điều ấy, bất kể kiểu nào, anh cũng chẳng đáp lại sự bày tỏ công khai của em.”

Lần trong phòng tập thể dục mà cô nói, không phải lần nói đùa, dùng việc chụp hình cơ bụng để lừa gạt cho qua.

Mà về chuyện xảy ra vào mấy ngày sau nụ hôn lúc say năm mười tám tuổi.

Hôm ấy, Khúc Sở vừa tập tạ xong, đổ mồ hôi như mưa, chiếc áo thun thấm hút ướt đẫm mồ hôi, dán vào người và phác họa ra đường cong cơ thể mượt mà.

Ứng Trường Lạc bước vào, cô chỉ mặc áo lót vận động, màu lam nhạt, cổ chữ V sâu, độ cong tròn trịa trơn bóng khiến người ta không dời mắt nổi. Quần đùi rất ngắn, ở vạt dưới có đường viền hoa, dán vào đôi chân thon dài thẳng tắp.

Khúc Sở rất bình tĩnh tháo găng tay, khàn giọng nói: “Anh tập xong rồi, buổi tối em muốn ăn gì?”

Ứng Trường Lạc chớp mắt, bàn tay níu vạt áo của anh lại, vải vóc mỏng manh, cô dùng chút lực, dứt khoát áp bàn tay lên, xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua, mơn trớn vòng eo gầy gò.

Cô cảm nhận được rõ ràng phần da thịt mình chạm vào cương cứng, yết hầu Khúc Sở nhấp nhô, anh ôn hòa nói: “Đừng nghịch.”

Ứng Trường Lạc không chịu lùi bước, cô ngửa đầu, giọng nói “ngự tỷ” trầm thấp lạnh lùng: “Em trưởng thành rồi, anh thật sự không rõ sao?”

Khúc Sở muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, anh thốt lên: “Trưởng thành rồi thì ghê lắm à?”

Ứng Trường Lạc cúi đầu liếc xuống dưới, sau đó lui về nửa bước.

Bản thân mình có phản ứng sinh lý, Khúc Sở hiểu hơn ai hết, anh ho khan che giấu: “Anh là đàn ông trưởng thành tràn đầy tinh lực, bất kể ai làm động tác vừa rồi như em, anh đều sẽ có phản ứng thôi.”

“À, giỏi lắm.” Nói xong ba từ này, Ứng Trường Lạc xoay người, đóng sập cửa rời đi.

Khúc Sở cam chịu tắm nước lạnh, rồi xuống lầu tìm thấy cô chủ trên ghế dài trong vườn hoa, dẫn cô đi ăn tối.

Bọn họ không ai nhắc lại chuyện này cả, cảm xúc không tên và khó nói như thể chưa từng tồn tại.

***

Chuyến du lịch lần này rất may mắn, mấy ngày nay mặt biển luôn gió êm sóng lặng, Ứng Trường Lạc thu lại ánh mắt, nhìn về phía Khúc Sở.

Anh dịu dàng mà kiên định, khiến bản thân mình bỗng dưng có thể tưởng tượng ra rừng trúc sau cơn mưa, quân tử tựa trúc.

Ứng Trường Lạc miễn cưỡng cười cười: “Em vẫn còn một vấn đề muốn hỏi anh.

Khúc Sở trầm giọng đáp: “Em hỏi đi.”

“Khi đó tại sao anh lại đưa em về nhà?” Vốn dĩ nhiều năm về trước Ứng Trường Lạc đã muốn hỏi rồi, chỉ là với trình tự bế của mình và độ lắm lời của Khúc Sở vào lúc đó thì thật sự rất khó hỏi thành lời.

Khúc Sở không đáp ngay, anh châm điếu thuốc, không hút, rũ xuống ở bên li quần: “Bác sĩ bọn anh có quy định dẫn dắt và dạy dỗ, là giáo viên hướng dẫn đấy. Hôm đó thầy anh có việc, người hướng dẫn anh khám bệnh là một đàn anh vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh được một năm. Người đến khám là một cậu bé, mười tám tuổi, thành tích học tốt lắm, trầm cảm nặng, bình thường sẽ không nói chuyện.

Đàn anh nói chuyện phiếm với cậu bé, hàn huyên gần một tiếng đồng hồ, cuộc trò chuyện vui vẻ, khi nhìn qua cửa sổ thấy cảnh này, mẹ cậu bé kích động phát khóc, vì con trai của bà ấy hiếm lúc nào nhiều lời như vậy. Đàn anh cũng nghĩ buổi nói chuyện hôm nay rất tốt, bảo cậu bé lấy thuốc trước rồi về nhà… Thầy của anh họp xong, quay về phát hiện ra bệnh nhân đi rồi thì sợ hãi, hỏi đàn anh: Sao cậu lại để thằng bé đi? Lập tức gọi người quay lại.

Mẹ cậu bé từ chối, bảo không cần, con trai khỏe rồi, bọn họ đang ăn cơm. Ba tiếng sau, cậu bé mở cửa sổ nhảy xuống từ tầng bảy nhà mình, kết thúc sinh mệnh của mình.”

“Việc này ảnh hưởng đến anh nặng nề, gần như cái nhìn về cuộc đời của anh đã lung lay, anh lên lầu hút điếu thuốc, tự hỏi xem bản thân mình rốt cuộc có thích hợp làm bác sĩ khoa Tinh thần Tâm lý hay không, và rồi anh gặp em.” Khúc Sở thản nhiên kể: “Trước kia, em nói cảm ơn anh vào ngày sinh nhật anh, cảm ơn anh đã kéo em ra, nhưng thực chất, em mới là người cứu anh. Anh không tài nào tưởng tượng được, nếu không nuôi bạn nhỏ bên cạnh mình, bản thân sẽ thoát ra khỏi chuyện đó ra sao.”

Mười mấy tuổi, thành tích xuất sắc, không thích nói chuyện, đứng bên ban công, hội tụ đầy đủ yếu tố, chẳng trách Khúc Sở lại xông qua kéo mình ra khỏi lan can.

Huống hồ năm xưa, quả thật Ứng Trường Lạc có khuynh hướng tự vẫn nghiêm trọng, từng viết di thư, chưa thực hiện mà thôi.

Cô thở dài, hỏi câu cuối cùng: “Vậy nếu ngày đó người anh gặp không phải em, có phải anh cũng sẽ đưa người khác về nhà không?”

“Không đâu.” Khúc Sở nâng điếu thuốc lên hút một hơi, giọng nói khàn khàn: “Cả thế giới chỉ có mình em, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu chẳng phải em, một khi đã xác nhận đối phương không định nhảy lầu, anh chắc chắn sẽ không bắt chuyện nữa.”

Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, vào lúc tuyệt vọng nhất, gặp được cô gái mang nét mặt nhàn nhạt, cô an ủi tâm hồn anh. Nhưng cô ấy phải sở hữu dung mạo giống chị gái sống cạnh nhà anh, là em gái người anh em của anh, anh còn phải có khả năng đưa cô ấy đi, thiếu một điều kiện cũng không được.

Ứng Trường Lạc gật đầu, như đang xác nhận điều gì: “Tốt lắm, ít nhất trong chuyện này, em là duy nhất.”

“Em mãi mãi là duy nhất, không một ai có thể thay thế em hết.” Khúc Sở không cần nghĩ ngợi, nói xong lại hút một hơi thuốc,anh yên lặng hồi lâu rồi mới bùi ngùi: “Khi em mười sáu tuổi, anh nhận ra tình cảm của em, có lẽ do ánh mắt em nhìn anh, anh đành liên tục né tránh, vì em chưa thành niên, anh đâu phải súc vật, sẽ không tồn tại suy nghĩ không nên có. Sau này, đúng là anh không biết bản thân mình có thích em không, anh chẳng dám vứt bỏ nhiều năm qua để phán đoán, người bình thường ai mà bỗng dưng thích em gái mình chứ, anh cần thời gian. Anh từng cho rằng, bây giờ em nghĩ mình thích anh, rất có khả năng là vì em chưa tiếp xúc với những người khác, thế giới này rất lớn, vẫn còn nhiều chàng trai tốt đẹp, nhưng…”

Anh muốn nói, anh phát hiện mình sai rồi, anh hoàn toàn không thể nào chấp nhận được, nhưng không có cơ hội nói ra.

Ứng Trường Lạc chợt đứng dậy, nhìn Khúc Sở từ trên cao, lạnh giọng kích động ngắt lời anh: “Người không hiểu là anh, em biết cuộc đời em sẽ xuất hiện vô số khả năng, nhưng anh dựa vào đâu mà quyết định thay em chứ, khả năng này nhất định không phải anh sao?”

Nói xong, cô tỉnh táo lại tức khắc, nét mặt uể oải: “Thôi, em không làm khó anh nữa, anh không cần suy nghĩ nữa, sau này có lẽ sẽ không gặp mặt nữa đâu.”

Khúc Sở kinh ngạc ngẩng đầu, anh nghe thấy Ứng Trường Lạc nhẹ giọng nói: “Cứ đến đây thôi, mong anh đời này vui vẻ an yên, sông núi vạn dặm không gặp lại.”

“Anh không ngừng được.” Yết hầu Khúc Sở khẽ chuyển động, hốc mắt ửng đỏ, anh lặp lại: “Anh ý thức được rồi, bản thân mình không thể thiếu em.”

Mặt trời trên cao, gió biển tanh nồng.

Lời hứa hẹn tới muộn, cần thiết gì nữa chứ.

Ứng Trường Lạc cười một tiếng tươi rói: “Cảm ơn anh, nhưng em vẫn muốn đi, em yêu thầm anh gần năm năm, bây giờ nên đổi thành anh chờ em suy nghĩ rõ ràng đi.”

***

Một tuần sau, Khúc Sở kết thúc nghỉ phép, quay về bệnh viện làm như thường.

Hai tuần sau, Ứng Trường Lạc xách hành lý ra nước ngoài trao đổi.

Từ sau khi Ứng Trường Lạc lên năm tuổi rồi theo mẹ về nước ở nhà họ Lục, cô chưa từng rời khỏi Đế Đô sống một mình nữa.

Ứng Cẩn Ngôn không yên lòng nên đi theo với cô, không ít bạn bè có mặt đưa tiễn, hai tay Ứng Trường Lạc xách đầy các loại quà cáp, ánh mắt đảo qua những người tới rồi nhìn sang nơi khác, tự giễu cười một tiếng: “Cũng đâu có đi bao lâu đâu, kỳ nghỉ sẽ về mà.”

Kiều Khanh Cửu và cô thân thiết nhất, vạch trần thẳng: “Đúng là cậu đi không lâu, nhưng kỳ nghỉ cậu cũng sẽ không về.”

“Sẽ về mà.” Ứng Trường Lạc không còn sức.

Bọn họ tiễn đến cổng an ninh, nhìn bóng lưng hai chị em biến mất, đoàn người lại nối đuôi nhau tiến về phía lối ra.

Dung Lỗi vung chìa khóa xe mắng: “Khúc Sở não tàn à? Hôm nay mà cậu ta cũng không tới?”

Lâm Cố Nhược thở dài: “Nếu không phải tận mắt nhìn mấy năm nay.”

Cô ấy nói được một nửa thì dừng lại, Dung Lỗi gặng hỏi: “Sao nữa em?”

Lâm Cố Nhược không thể nói tiếp, người ngoài cuộc chẳng dám chắc về kết cục của chuyện xưa, chỉ là Ứng Trường Lạc và Khúc Sở của hôm nay, đã không còn xứng với Khúc Sở năm đó đã quỳ một đêm kiên quyết muốn làm trái ý người nhà, cũng không đáng với Ứng Trường Lạc mấy năm nay vì khiến Khúc Sở vui vẻ mà đưa ra lựa chọn trái lòng.

Như lời Ứng Trường Lạc nói với bọn họ lúc uống rượu vào mấy ngày trước vậy.

Trong bộ váy đỏ đẹp đẽ tựa ánh lửa, thiếu nữ đứng trên bàn, ngạo nghễ cao giọng nói với vầng trăng: “Tuy trước đó Khúc Sở không biết bản thân có thích em hay không, nhưng anh ấy thật sự là một người cực kỳ cực kỳ tốt. Anh ấy đối xử với em không chê vào đâu được, em biết anh ấy nghĩ cho em nên mới xin lỗi thay em, nào thể để em trở thành người không tốt được chứ. Em nổi giận cũng không phải thật sự muốn đời đời kiếp kiếp không gặp lại, em tàn nhẫn vì muốn bản thân mình bỏ cuộc, hoặc khiến anh ấy thấy rõ. Đã quá nhiều năm rồi, dù anh ấy không yêu em, dù bọn em có cãi nhau thì cũng không đến mức ầm ĩ cỡ này.”

Giọng nói của cô chợt trầm xuống, lẩm bẩm: “Em biết trước khi em mười tám tuổi, anh ấy không thích em, khi đó anh ấy cũng không thể thích em được, nhưng em đã lên mười tám được hơn mười tháng rồi, trong hơn mười tháng này thì sao? Hơn mười năm của tương lai thì sao? Anh ấy tỉnh ngộ, muốn giữ em lại, nhưng em chỉ muốn xác định một điều, Khúc Sở anh ấy có yêu em như em yêu anh ấy hay không… Vả lại em quả thật muốn quay lại Tokyo một lần, em hơi nhớ chị Cố Từ, lại không thể trốn tránh mãi được.

Bạn bè ủng hộ lựa chọn của Ứng Trường Lạc vô điều kiện.

Hôm nay, tên ngốc mà mọi người nhắc, Khúc Sở từng được Ứng Trường Lạc phát thẻ người tốt đã đặc biệt xin nghỉ, anh đứng trên ban công nơi hai người lần đầu gặp mặt, ngẩng đầu quan sát từng đường máy bay xẹt qua bầu trời.

Mặt trời dần ngả về Tây, kéo dài chiếc bóng, đêm đông ngày ngắn, Khúc Sở lấy lại tinh thần, anh lấy điện thoại ra, rồi lại cất vào.

Dạo trước, Ứng Trường Lạc nghỉ học thường tới tìm anh, phần lớn cô sẽ ở trong phòng làm việc làm đề hoặc chơi điện thoại, thi thoảng đến ban công hóng gió, còn anh lên hút thuốc vào thời gian nghỉ ngơi cố định, ngoảnh lại nhìn luôn có thể thấy cô gái lạnh lùng đứng sau lưng mình.

Tựa như mới hôm qua, hôm qua chẳng tới nữa, mong hôm qua quay về.

Cô đơn đứng đó, một hình một bóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui