Ưng Vương Đoạt Ái

Qua buổi trưa, ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua tán lá, cánh rừng nổi bật một màu xanh biếc, cơn gió nhẹ nhàng thổi lất phất, mà ở trong góc sâu rừng rậm, có một hắc y nhân đang nghiêm trang kính cẩn nhỏ giọng nói chuyện với một nam tử khác.
Hắc y nhân tên Dẫn Phong, từng là trợ thủ đắc lực của bang chủ Bảo Phiêu, võ lâm đệ nhất thiên hạ.
Ba năm trước đây, một nam tử thần bí tiêu diệt đệ nhất bang chủ, sau đó cũng thu phục ba mươi sáu phái võ lâm phương Bắc, một lần nữa tập hợp thành một thế lực khổng lồ, chính là Danh Đao sơn trang. Dẫn Phong từ đó đi theo Danh Đao sơn trang, phò tá cho trang chủ, “ Lãnh Diện Ưng Vương”.
“Nàng tới.” Dẫn Phong cung kính bẩm báo.
“Được! Ngươi quay về sơn trang trước.” Nam tử uy nghiêm phân phó.
“Rõ.”
Thân hình Dẫn Phong vừa biến mất, chỉ thấy có một nam nhân khoác áo choàng đen thi triển khinh công nhảy lên trên cây, sự lạnh lùng hoàn toàn tương xứng với các đường nét trên khuôn mặt hắn, dáng vẻ khiến cho người khác khó có thể thân cận, tựa như một con báo nhỏ nhưng ẩn chứa cực đại lực sát thương.
Chỉ thấy đầu tóc rậm rạp của hắn được cột lên phía sau bằng một dải lụa đen, tóc rơi tán loạn, càng biểu hiện sự cuồng dã phóng túng của hắn, nổi bật mày kiếm anh tuấn, một đôi đồng tử lấp lánh hữu thần sắc bén tựa chim ưng, thấp thoáng trong mắt có những tia sáng lạnh lùng như nhìn thấu kẻ khác, sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ, đôi môi khêu gợi mím chặt.
Hắn tựa hồ như đang chờ đợi điều gì, như vậy chăm chú, như vậy nghiêm túc, giống như là không thể bỏ lỡ cơ hội, chỉ nhận hai chữ thành công, không cho phép thất bại.
Một hồi lâu, hắn cảm giác được con mồi của chính mình đang chậm rãi tới gần....
Chương 1
Giữa cánh rừng, một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi đang đi tới, khuôn mặt trắng mịn như một pho tượng thoát tục, một bạch ngọc tiên tử không nhiễm bụi trần.
Trong lòng Bạch Nhị hi vọng có thể kịp tới nhà trọ qua đêm trước khi trời tối.
Nàng là thiếu phu nhân của Kim Thắng tiền trang, bởi vì nhận được thư nhà gửi đến, mới gấp rút lên đường trở về nhà, vốn dĩ tướng công của nàng muốn cùng đi, nhưng vì nàng thiếu nợ hắn quá nhiều, cho nên uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của hắn.
Mặc dù với ngoại nhân, bọn họ là một đôi phu thê tình cảm cực tốt, nhưng nội tình thì chỉ có hai người bọn họ biết được, hai người họ chính là một đôi phu thê hữu danh vô thực. ( vợ chồng trên danh nghĩa. )
Trong lúc này, nàng nghe được một thanh âm kêu cứu, không suy nghĩ nhiều, nàng liền hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới, lại phát hiện một tên hái hoa tặc đang muốn ức hiếp một nữ tử yếu đuối, trong lòng không khỏi tức giận.
“Dâm tặc to gan! Cư nhiên làm ra việc trái đạo lý, heo chó không bằng, người và thần đều giận dữ, thủ đoạn hạ lưu vô sỉ! Hôm nay, gặp phải ta, ngươi đừng hi vọng thấy được mặt trời ngày mai.”
Đã bị sắc dục nhuộm đỏ cả mắt, bất thình lình tên hái hoa tặc Ngô Ba ngước đầu lên, chuẩn bị quát mắng không biết sống chết, dám phá hoại chuyện tốt của đại gia hắn, nhưng lại bị nữ tử trước mắt làm cho kinh hãi.
Oa! Đại mỹ nhân trước mắt so với nữ tử bên dưới còn xinh đẹp hơn, đến cả người mù cũng biết phải chọn người nào!
“Nguyên lai là tiểu mỹ nhân…. Thế nào? Lạc đường sao? Có phải xem tình cảnh này mà ngứa ngáy khó nhịn, cũng muốn ca ca thật tốt yêu ngươi sao?” Giọng nói của hắn không chỉ có khó lọt tai, mà còn vô sỉ đến cực điểm.
Nghe được lời lẽ khinh bỉ, đê tiện của hắn, Bạch Nhị tức giận trừng mắt.
“Bằng ngươi? Hừ! Ngươi còn không xứng làm giẻ lau chân cho bản cô nương.” Bạch Nhị hừ lạnh, trong mắt tràn đầy chán ghét.
“Khẩu khí cũng lớn gớm, sao không nhìn lại dáng vẻ ngươi gió thổi cái đã bay, ta có dọa người như vậy sao?” Ngô Ba cười dâm đãng, lúc này lực chú ý của hắn hoàn toàn chuyển từ thiên kim tiểu thư Liễu gia đến trên người nữ tử xinh đẹp lạ mặt.
Dù sao, thiên kim Liễu gia cũng đã bất tỉnh, chạy không thoát, trước hết… Hắc hắc! Hắn nên bắt được tiểu oa nhi không biết trời cao đất dày này trước, thật tốt cùng nàng mây mưa một phen đã.
Nghĩ đến được cùng mất hồn với tuyệt sắc mỹ nhân này, nước miếng Ngô Ba cũng đã chảy ra.
“Hừ! Dâm tặc to gan, xem đao!” Động tác nàng rút đao cũng rất xinh đẹp, càng làm nổi bật tư thái quyến rũ của nữ nhi, càng thêm mê người.
“Là ai cũng không quan trọng, bởi vì chỉ cần chờ chút nữa, là ta có thể nhìn ngươi trần truồng rồi.” Dứt lời, hắn còn đặc biệt thêm một nụ cười dâm đãng, càng làm cho Bạch Nhị tức đến nổ mắt.
“Hạ lưu.”
Ngô Ba lấy tay vuốt nước dãi vừa chảy ra, tiếp theo hướng Bạch Nhị vọt tới, Bạch Nhị vội vào khôn khéo né tránh.
Nhưng mà, có thể đi lại trên giang hồ lâu như thế, Ngô Ba cũng tuyệt nhiên không phải kẻ tầm thường, công phu cũng đạt đến một trình độ nhất định.
Khi đó, luyện võ công, cũng chỉ là bảo vệ thân thể mình, không phải muốn cùng cao thủ giang hồ tỷ thí, cho nên sau mấy hiệp giao đấu, Bạch Nhị dần để lộ ra khuyết điểm.
Do không cẩn thận, nàng liền bị chưởng khí tuôn như mưa của Ngô ba công kích trúng ngực, bay ra phía sau, tiếp đó cả người nặng nề rơi xuống, còn nhổ ra một búng máu.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng té xuống, không có biện pháp đứng dậy, Ngô Ba đắc ý cười to.
“Ha ha! Tiểu oa nhi, vừa rồi nghe khẩu khí của ngươi lớn lắm, nguyên lai võ công cũng thường thường thế thôi sao, tốt hơn là để ca ca thương ngươi thật tốt đi. Đừng tự tìm khổ nha.”
“Ngươi… Vô sỉ!.” Nàng cắn răng cắn lợi mắng, nhưng mà, trong lúc đó, nàng đang cố gắng đứng dậy, lại cảm thấy hoa mắt, tiếp theo toàn thân vô lực ngã xuống, nàng vội vàng ổn định hô hấp, vận dụng nội lực muốn trì hoãn cảm giác không khỏe do trúng chưởng kia của hắn.
“Ha ha! Hôm nay, xem ra ta đã một tên trúng hai con chim rồi.” Ngô Ba cười cực kỳ cuồng vọng, càn rỡ, bất thình lình rút ra từ bên trong bột trắng, vẩy ra.
“Ngươi…” Bạch Nhị không kịp né tránh, ngửi phải một cỗ hương kì quái. “Tên dâm tặc nhà ngươi, hạ thuốc gì với ta.”
“Hắc hắc! Ta là dâm tặc, đương nhiên là hạ xuân dược nha. Chờ một chút ngươi liền muốn ta đến chảy dãi ý chứ!”
“ Tên động vật nửa người dưới nhà ngươi.” Nàng cắn răng cắn lợi mắng, muốn đứng lên nhưng chỉ cảm thấy một trận tứ chi vô lực.
“Đừng tránh, nên ngoan ngoãn để ca ca yêu thương ngươi thật tốt, bảo đảm cho ngươi dục tiên dục tử….”
Trong lúc này, chỉ nghe một tiếng lạnh lẽo như băng, tựa như thanh âm đến từ địa ngục từ phía sau hắn truyền tới.
“Ta có thể cho ngươi chết trước.”
Ngô Ba trong lòng chấn động, bất thình lình xoay người, phát hiện không biết từ lúc nào ở phía sau hắn xuất hiện một nam nhân.
“Ngươi là ai?”
Mặc dù Ngô Ba chưa thấy qua đối phương, nhưng cũng bị khí thế lạnh lẽo tỏa ra ở nam nhân này làm cho chết khiếp.
Bất luận hắn là ai, trực giác Ngô Ba cho biết hắn nhất định là nhân vật lợi hại, vì khi hắn từ từ bước tới, bước chân trầm ổn, có lực.
Một thân y phục màu đen đơn giản, nón che màu đen tùy thời theo hắn di động trong hoàng hôn, gió lạnh thổi bay áo choàng trên người hắn, chỉ thấy một thanh đại đao đeo ở thắt lưng hắn, lóe ra ngân quang, trên đao còn có một đôi cánh bay cao chuẩn bị hướng tới con mồi, lão ưng hung tợn, làm cho người xem sợ không nói thành lời.
“Diệt Thiên Ưng Đao…” Ngô Ba vừa thấy được thanh đao rời vỏ liền thấy máu trong truyền thuyết kia, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
“Có phải ngươi là người ba năm trước đây tiêu diệt thiên hạ đệ nhất trang, sao đó quy tụ ba mươi sáu bang phái phương Bắc, Lãnh Diện Ưng Vương?”
Ngô Ba chỉ cảm thấy tim mình cũng ngừng đập, hắn kinh sợ nhìn danh nhân trước mắt này, người thấy cơ hồ đều là hồn phi phách tán, nam nhân này, hắn tự tin cùng kiêu ngạo đứng ở nơi đó.
“Không ngờ đến, nhãn lực của ngươi cũng không kém.”
Một tiếng rên rỉ yếu ớt, nhanh chóng hấp dẫn chú ý của Ưng Kiệt, trong mắt xẹt qua tia lo lắng, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Ngô Ba sớm tay chân mềm nhũn, đang ý định xoay người chạy trốn.
“Đại hiệp, van cầu ngươi tha mạng…. Ta đảm bảo từ nay không bao giờ tái phạm... Nếu ngươi vui lòng tiểu mỹ nhân này dành phần ngươi, ta đảm bảo nàng sẽ không làm ngươi thất vọng.” Ngô Ba đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất xin tha.
Lãnh Diện Ưng Vương trong truyền thuyết sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt kẻ khác, cho nên chỉ sợ mình đã đi tìm đường chết rồi, nhưng vừa rồi thấy hắn đối với tiểu mỹ nhân non mềm này dị thường quan tâm cùng chú ý, chắc chắn hắn cũng yêu thích tiểu mỹ nhân này, cho nên mới ra tay, vậy nếu như để cho hắn... Có lẽ mình cũng sẽ còn đường sống. Ngô Ba liền nghĩ như thế.
Chỉ thấy khóe miệng Ưng Kiệt thong thả nhếch lên một nụ cười tà mị.
“Ta rất yêu thích nàng, bởi vì nàng là nữ nhân của ta, mà ngươi lại dám đả thương nàng, kết cục chỉ có...” Ánh mắt hắn trở nên rét lạnh. “Chết.”
Ngươi…” Ngô Ba chỉ cảm thấy trước mắt một ánh đao lóe lên, cái gì cũng nhìn không tới, đầu người liền ngay sau đó tựa như trái cầu lăn lóc trên mặt đất.
Ưng Kiệt cũng không thèm liếc nhìn tên dâm tặc kia một cái, chỉ là ôm lấy người đang hôn mê kia rời khỏi.
Đến một sơn động, hắn cẩn thận đặt nàng xuống, sau đó trước sơn động che chắn một tầng lá, lập tức bên trong động biến thành ẩn mật, an toàn.
Hắn chăm chú nhìn người trước mắt, làn da nõn nà như bạch ngọc, hàng lông mi dài nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng, vô cùng dụ hoặc, cánh mũi khéo léo, cái miệng nhỏ hồng nhuận, động lòng người, nàng so với ba năm trước, càng xinh đẹp hơn, khiến hắn dấy lên khát vọng mãnh liệt.
Bạch Nhị…
Mắt hắn khẽ nhắm, miễn cưỡng áp chế hình ảnh nữ tử vô tình, ích kỷ, ngày đêm hành hạ hắn này.
Ba năm! Hắn cũng rất kỳ là bản thân còn mãnh liệt ý định không buông tha nàng, vừa trông thấy, mà nàng có thể làm tim hắn dao động mãnh liệt như thế, hắn lại không trách bản thân, bởi vì đây là nữ nhân đời hắn duy nhất từng yêu, thiếu nữ khắc sâu, chiếm giữ tâm hồn hắn.
Ba năm trước, hắn như vậy điên cuồng yêu nàng, cho dù vì nàng mất đi cả sinh mạng, cũng tuyệt đối không nhíu một lông mày.
Vậy mà, nàng lại phản bội hắn!
Không nói một lời, gả làm vợ người ta, hoàn toàn cô phụ một mảnh si tâm của hắn với nàng.
Hắn kiếm tìm, chờ đợi ba nắm, tối nay hắn không bao giờ nguyện ý chờ nữa, bởi vì hắn đã chán ghét đợi rồi lại đợi.
Hắn muốn từ trên thân thể nàng tìm về hết thảy thuộc về hắn, mà nàng sẽ phải hối hận với quyết định khi đó của mình.
Hắn muốn lần nữa có được nàng, muốn nàng hoàn toàn thuộc về hắn!
“Ta... Rất nóng….”
Chứng kiến thân thể kiều mỹ trước mắt vô lực rên rỉ, như vậy khẩn cầu, mất hồn hình dáng, gợi lên trong hắn ký ức dục vọng từng chôn sâu vực thẳm.
Tên hái hoa tặc kia trái lại đã giúp hắn một đại ân, khiến hắn không cần tốn nhiều công sức có thể lần nữa ôn lại mỹ mộng khát vọng ngày đêm.
Bàn tay vô tình xé rách y phục nàng, nữ tính kiều mị toàn thân phơi bày trước mắt hắn, chỉ thấy tròng mắt ngăm đen dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Rất nóng phải không? Vậy để ta thay nàng giải nhiệt đi!” Hắn tà ác nói.
Nóng quá...
Bạch Nhị cảm thấy bên trong thân thể giống như có hàng trăm ngọn lửa, không ngừng đốt cháy nàng, cơ thể càng lúc càng nhiệt, làm nàng càng lúc càng khó chịu.
Càng làm nàng sợ hơn chính là, có một loại tà niệm làm người ta đỏ mặt dần dần hiện lên ở trong lòng.
Nàng biết kia loại xuân dược lợi hại đủ để khiến thánh nữ biến thành dâm nữ...
Tựa hồ theo bản năng, nằm trên mặt đất không an phận vặn vẹo, nàng cũng không khống chế được tay của mình chậm rãi sờ lên hai vú, hơn nữa dùng sức mơn trớn, vuốt ve lấy, còn dùng ngón tay trỏ cách lớp y phục nhẹ nhàng, tùy ý day day điểm nhỏ hồng phấn kia, chỉ thấy nho nhỏ đầu vú lồi ra, tạo thành bức họa dụ nhân tiêu hồn.
Nàng có thể cảm nhận được có người ở cởi y phục của nàng, lý trí của nàng lớn tiếng cho biết mình muốn kháng cự, không thể là hình dáng này, nhưng mà ở tại lúc nàng không kịp kháng nghị, một đôi bàn tay vuốt ve, làm nàng hung hăng thở hốc vì kinh ngạc, miệng nhỏ không nhịn được phát ra ngọt ngào thở dốc.
Nàng ngượng ngùng nghĩ đến: mình sao lại như vậy trở nên dâm đãng như vậy?
Ưng Kiệt cởi ra nút áo ngoài của Bạch Nhị, cởi hết nút áo mở rộng sang hai bên người, lộ ra cái yếm nhỏ, cái yếm nho nhỏ không giấu được ngọc thể xinh đẹp dụ người, một một bộ ngực sữa căng tròn, đầy đặn, thật giống như muốn từ cái yếm nhảy ra ngoài; khe vú khoét sâu cùng hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt tỏa ra, khiến người ta điên cuồng, thèm muốn, hắn tiếp tục tháo xuống chiếc yếm nhỏ xinh, một cặp vú sữa tròn căng bắn ra.
Hắn cúi đầu xuống, dùng miệng ngậm chặt trong đó đầu vú nho nhỏ, tiếp theo đầu lưỡi ở bờ vú nõn nà họa vòng, mơn trớn, liếm láp, lại ngậm chặt đậu vú đỏ hồng cắn nhẹ, một tay kia cũng không có nghỉ ngơi thong thả cởi bỏ thắt lưng Bạch Nhị, thăm dò vào trong váy nàng, sau đó rút đi toàn bộ y phục phía dưới của nàng, lộ ra cặp chân trắng nõn thon dài.
"Không cần...”
Lý trí cho biết nàng không thể, nhưng là nàng lại không cách nào khống chế cũng không cách nào kháng cự bàn tay to lớn đang vuốt ve, sờ soạng toàn thân nàng, đôi bàn tay kia ở trên người nàng dao động, mỗi chỗ đều mang đến khoái cảm, khiến nàng chỉ có thể vô lực vặn vẹo, thở dốc, cho đến màu đầu vú hồng phấn nho nhỏ trở nên cứng rắn.
"Ưm ... A... Thật thoải mái...”
Trong lòng của nàng mặc dù xấu hổ muốn chết, nhưng loại điện giật kia mang đến khoái cảm làm nàng không ngừng rền rỉ, thở dốc.
Bàn tay kia thong thả trượt xuống bụng, đi tới nơi đã sớm ẩm ướt giữa hai chân, nàng không kìm hãm được đem bắp đùi trắng như tuyết mở ra, cảm thấy thon dài ngón tay không ngừng âu yếm của mình huyệt nhỏ non mềm, cho đến kia mật dịch nóng ẩm thong thả từ trong tiểu huyệt chảy ra.
"A... Ưm... A ... Không cần...” Nàng muốn chống lại dục hỏa bên trong thân thể, rốt cuộc vẫn địch không lại với dược lực mãnh liệt, dục vọng dần dần làm nàng xuân tâm phóng đãng, toàn thân vô lực.
Hai má mềm mại, nõn nà nhuốm màu tình dục dần dần phát ra sắc hoa hồng diễm lệ, nàng không kìm hãm được bóp nhẹ, thậm chí xoay vặn quanh hai đầu vú nho nhỏ, không tự giác phát ra ngọt ngào tiếng thở dốc.
"A... A... Ưm... A...”
Nàng nghĩ muốn đưa tay ngăn cản ngón tay đang mơn trớn, xoay tròn điểm nhỏ trong cánh hoa của nàng, lại không kềm chế được tình dục khống chế, càng nâng người dựa sát, hai đầu ngón tay đang ở trên mặt cánh hoa ướt nhẹp đùa nghịch cùng vuốt ve, kích thích giác quan của nàng, đem nàng đến cảnh giới cao trào . . . . .
"A...”
Từng trận khoái cảm thoải mái di chuyển trong thân nàng, nóng rực thiêu người có chiều hướng dịu đi, cho nên nàng nên cũng không thẹn thùng nữa, để bàn tay xa lạ kia tha hồ đùa bỡn thân thể của mình.
Ngón tay của nàng không ngừng lôi kéo vuốt ve lấy đầu vú nho nhỏ của mình, hưởng thụ những khoái cảm thoải mái vô cùng đang tới.
"A... A...”
Không lâu sau, nàng chỉ cảm thấy một loại cảm giác mãnh liệt ngọt ngào cùng tê dại tập hướng toàn thân...
Đạt tới cao trào lần đầu tiên sau, Bạch Nhị thở hổn hển nằm ở trên đất, toàn thân vô lực, muốn động cũng không có biện pháp động, nàng cảm thấy tiểu huyệt của mình không ngừng chảy ra ái dịch ướt nóng, thấm ướt bắp đùi sau đó thong thả chảy xuống.
Nàng thở dốc xụi lơ trên mặt đất, cơ thể đã tương đối không còn khó chịu như lúc đầu rồi, nàng thầm nghĩ: Đã kết thúc sao?
Đang ở lúc nàng cho là ác mộng qua đi, bên trong thân thể lại nổi lên loại khó chịu nóng bức, so với trước kia càng thêm mãnh liệt, càng thêm làm nàng vô lực phản kháng.
Rất nhanh, dục vọng lần nữa đoạt đi tất cả lý trí nàng, hai bàn tay lại bắt đầu tại thân thể nhỏ bé xinh đẹp âu yếm, vuốt ve mỗi tấc làn da non mềm, sau đó phóng đãng, đùa bỡn lấy cặp vú, hơn nữa dùng ngón tay không ngừng trêu đùa lấy đầu vú nho nhỏ hồng rực, cho đến khi chúng nó đứng thẳng.
"A... Đừng... Ưm...” Một tay đi tới địa phương giữa hai đùi đã sớm ướt đẫm, đùa bỡn, mò mẫm cánh hoa mê người của bản thân.
Ưng Kiệt lặng lẽ lạnh lùng nhìn chòng chọc nữ tử đã nhắm chặt hai mắt trước mặt, từ trong miệng nàng thốt ra tiếng rên rỉ mời mọc, làm người nghe tâm thần phóng đãng, hai tay của nàng cũng không ngừng âu yếm cơ thể trắng nõn.
Từng tiếng rên rỉ tiêu hồn làm hắn thần hồn điên đảo, nam căn của hắn cũng sớm căng cứng, kêu gào khó chịu.
Nhìn nàng khêu gợi vặn vẹo toàn thân nhỏ nhắn dụ hoặc, hai mắt nhắm chặt, gương mặt ửng đỏ mê người, toàn thân nõn nà như tuyết ngọc, làn da như nhuốm ánh sáng lấp lánh.
Vóc người của nàng linh lung hấp dẫn, yểu điệu cân đối, nhất là trước ngực nàng, hai vú no đủ, căng cứng, còn có hai điểm nho nhỏ như viên đậu đỏ mời mọc người đi đánh giá nó, liếm láp nó...
Ánh mắt của hắn lại thong thả rơi vào giữa hai đùi đã khẽ hé mở, chỉ thấy một tay nàng đang say sưa âu yếm tiểu huyệt non mềm đã tràn đầy ái dịch, mật dịch trong suốt ven theo bắp đùi trắng như tuyết của nàng trượt xuống, thấm ướt cả cặp đùi bạch ngọc.
"Ngươi bây giờ rất cần nam nhân phải không?"
Trong lòng Bạch Nhị hung hăng chấn động, cả người nín thở.
Thanh âm này. . . . .
Không thể nào!
Nàng nhất định là nghe nhầm!
Nam nhân ngày đêm làm nàng lệ rơi ướt gối, không thể nào xuất hiện ở đây, cũng van cầu ông trời nhất thiết không phải là ở thời điểm này!
"Mở mắt ra đi! Ngươi cho là ngươi còn có thể lại một lần nữa từ trong tay của ta chạy trốn sao?" Đồng dạng là thanh âm mạnh mẽ, biến hóa chính là giọng điệu hắn nhiều hơn một loại phẫn nộ, ganh ghét, lãnh trào nhiệt phúng.
Nàng phát động dũng khí chậm rãi mở hé hai mắt đang nhuốm một tầng sương mù, đập vào tầm mắt chính là một đôi đen tuyền con ngươi khiến nàng thế nào cũng không quên được.
"Ưng Kiệt...” Nàng nhẹ nhàng thốt ra tên họ làm lòng nàng đau như đao cắt
Lúc này, khóe miệng của hắn chứa lấy sự lạnh lùng cười, khuôn mặt anh tuấn thành thục càng thêm hấp dẫn, mị hoặc.
Nàng miễn cưỡng trấn định bản thân, ngẩng đầu tiến lên đón nhận cặp mắt muốn đem nàng cắn nuốt kia.
"Rất cao hứng ngươi còn nhớ kỹ ta, nếu như không nhớ kỹ, vậy chờ một chút, ta sẽ đem ngươi nhớ lại thật tốt, ta cam đoan!" Ba chữ cuối cùng kia hắn tăng thêm giọng điệu, làm người nghe cảm giác được bất an.
"Không cần...”
Tuyệt không ngó ngàng tới kháng nghị của nàng, môi của hắn bá đạo rơi vào trên môi của nàng, một tay phủ lên ngực của nàng, tại trơn nhẵn mềm mại vú, vuốt ve, xoa bóp lấy.
Hắn tham lam ôm thân thể thiếu nữ yêu kiều, đặc hữu hương thơm của nàng truyền vào trong hơi thở của hắn, càng khiến hắn khó có thể kháng cự.
Hắn hôm nay nhất định phải đánh giá kĩ lưỡng thân thể thân thể ngọt ngào của nàng!
"A... Ưm... Không cần...”
"Có không cần cái gì? Cũng không phải là lần đầu tiên!" Hắn lạnh lùng cười chế nhạo.
Nàng muốn đẩy ra hắn, nhưng là hắn vuốt ve so chính nàng vuốt ve mình kích thích hơn nhiều, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng di động trên làn da bong loáng của nàng, mang theo cho nàng tiêu hồn khoái cảm không nói nên lời .
"Thoải mái sao?" Hắn vươn đầu lưỡi liếm láp chiếc gáy nhỏ nhắn cùng vành tai tinh tế của nàng.
Nhiệt tình hôn đi lên trên cổ mềm mại, Ưng Kiệt hôn dồn dập như mưa, vừa đem cơ thể nóng rực đè lên trên thân thể trần trụi tuyệt mỹ của Bạch Nhị.
Bị đôi môi mơn trớn vị trí mẫn cảm, Bạch Nhị không nhịn được kịch liệt thở dốc, thân thể tựa như phát cuồng vặn vẹo yêu kiều.
Mỗi lần đều lúc lắc mời mọc, hai vú tuyết trắng căng tròn liền sung mãn co giãn kích động núm vú nhỏ cứng ngắc lồi ra, Ưng Kiệt bưng miệng ngậm chặt hai quả hồng nhỏ đang run rẩy trước mắt, sau đó dùng đầu ngón tay như có như không, nhẹ nhàng tiếp xúc, vuốt ve bầu vú bị nước bọt thấm ướt hồng rực.
Đôi môi nóng rực tham lam mút lấy đầu vú nhô ra đỏ rực, đầu lưỡi không ngừng đưa đẩy, ra sức bú mút không ngừng bầu vú hai bên, cho đến khi Bạch Nhị không chịu được đau rên lên mới chịu buông tha.
"A... Không cần...”
Nàng rốt cuộc cũng khuất phục rồi! Bạch Nhị trong lòng nghĩ như vậy, bởi vì nàng biết coi như không có dùng xuân dược, nàng đối với này nam nhân công kích cũng nhất định sẽ khuất phục, đây là trong lòng nàng vĩnh viễn đau, cũng là sự thật nàng này đời không cách nào chối bỏ.
Nhưng mà, nàng cũng không có nói ra, ai đều không sẽ ngốc đến đem nhược điểm bản thân phơi bày ra, huống chi nàng đã từng qua một lần ngu ngốc.
Người ta nói, chịu một lần thương tổn, học một lần ngoan, nàng đã sớm nếm qua tư vị đau xót đó rồi.
Biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua nàng, cho nên Bạch Nhị tính toán cắn lưỡi tự vẫn.
Nhưng ông trời tựa hồ không chịu như nàng mong muốn, bên trong thân thể, nóng bức lại dời núi lấp biển tập kích đến, để lý trí còn sót lại của nàng cũng bởi vì nhu cầu mãnh liệt mà biến mất hết.
Môi Ưng Kiệt tham lam đòi hỏi ở trên bộ ngực sữa trắng noãn Bạch Nhị, giống như lữ khách đói khát đã lâu thật sâu mút lấy tư vị sảng khoái, tay to cũng không bỏ qua vuốt ve gần như thô bạo, lưu lại dấu tay bá đạo của hắn.
Thật là đau... Bạch Nhị hoảng hoảng hốt hốt nghĩ đến, lại có nhiều hơn khoái cảm.
"Ưm... Thoải mái...” Nàng đã không cách nào suy nghĩ nhiều, cơ thể theo bản năng nghênh hợp nam nhân vuốt ve, hướng tới hắn đòi lấy nhiều hơn, nhiều hơn...
"Như vậy a?"
Bàn tay to của hắn trượt qua bụng bằng phẳng của nàng đi tới giữa hai đùi, ngón tay không khách khí thăm dò vào tiểu huyệt của nàng đã sớm ướt nhẹp.
"Không cần...” Nàng bản năng kẹp lấy hai đùi, không muốn để hắn xâm lấn.
"Tách đùi ra!" Hắn nhỏ giọng lại kiên định ra lệnh.
Nàng thế nhưng lại cực kỳ nghe lời, đem hai đùi khẽ mở ra, nhưng vẫn ngượng ngùng nhắm mắt lại.
"Mở to chút nữa!"
Đôi chân trắng nõn lại mở to ra một chút, nơi tư mật, kín đáo của nàng toàn bộ bị bàn tay hắn xâm chiếm.
Ngón tay của hắn bắt đầu ở cánh hoa nàng mơn trớn, ngón cái thì ma sát nhụy hoa đã sớm đỏ rực của nàng, khiến nàng không nhịn được há hốc miệng thở dốc, rên rỉ yêu kiều.
"A...”
"Ngươi cũng ướt nhèm." Hắn thở dốc hừng hực, lại dùng ngón giữa chậm rãi thăm dò vào sâu trong tiểu huyệt non mềm của nàng.
"Không...” Nàng muốn kháng cự, bên trong thân thể không ngừng nổi lên nóng bức lực lượng, lại vô cùng bất lực, chỉ có thể càng lúc càng trầm luân.
"Thật chặt a!" Hắn cảm thấy ngón tay của mình bị thịt nonấm áp lại chặt chẽ mút lấy.
Khi ngón tay của hắn bắt đầu ở trong cơ thể nàng từ từ di động, đau đớn dần dần bị mãnh liệt xuân dược át đi, Bạch Nhị mặc dù vẫn có chút đau, nhưng lại không muốn hắn dừng lại.
"A... Ưm... Nhanh một chút... Thật thoải mái...” Nàng dâm đãng nói, vốn là thanh thuần hai mắt giờ phút này tràn ngập đối với hắn khát vọng, khẩn cầu.
Nàng đã hoàn toàn đắm chìm ở tình dục, chỉ muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn khoái cảm.
Ưng Kiệt cúi đầu xuống mở miệng ngậm chặt đầu vú nho nhỏ của nàng, lưỡi nóng rực cuồng liệt lật quấy, trêu đùa , bú mút, liếm láp, núm vú hồng rực hai bên tràn đầy nước miếng của hắn, nhìn lại giống như là cây đào mật ngâm ở trong nước .
"A! Thật thoải mái... Đừng có ngừng...”
Cuốn theo đầu lưỡi taị bầu vú của nàng vẽ vòng vòng, còn dùng răng cắn nhẹ, Bạch Nhị cảm thấy bộ ngực của mình phình trướng không chịu nổi.
Tay Ưng Kiệt cũng không buông tha cho nàng, mạnh mẽ rút ra đâm vào, cảm thụ mất hồn làm nàng cơ hồ không thể thở.
"A... Ta không được...”
Nàng cảm giác cả người đều muốn hòa tan trong ngực hắn, cái miệng nhỏ anh đào không kìm được phát ra tiếng rên rỉ vừa dâm đãng lại vừa đáng yêu
Nàng giống như một trận lửa cháy thiêu đốt dục vọng của Ưng Kiệt.
Môi của hắn thong thả từ vú của nàng đi xuống, liếm qua bụng bằng phẳng của nàng, đưa tới thân thể của nàng một trận run rẩy, sau đó hai bàn tay to lớn tách ra chân ngọc của nàng, lúc nàng hiểu được hắn muốn làm cái gì, đầu của hắn đã vùi sâu vào chính giữa hai đùi nàng...
"Không cần... Chỗ đó không được... A... A...”
Nàng vô lực lắc đầu, hắn lại dùng đầu lưỡi trêu đùa tiểu hạch mẫn cảm, ở khe hẹp nho nhỏ liếm láp, bú mút.
"Không... A... Không cần... Ta chịu không nổi...”
Hai bàn tay không tự chủ được ôm đầu của hắn sát về mình, từ hạ thể truyền tới khoái cảm mê ly làm Bạch Nhị rên rỉ, thở dốc có chút hỗn loạn cùng vô lực...
"Ta không được –"
Đột nhiên, nàng thét chói tai, toàn thân một trận run rẩy, co quắp không ngừng, tiếp theo một cỗ nóng chảy ra từ nơi sâu nhất cơ thể nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui