Ưng Vương Liệt Tình

Tuyết Kiều cũng không hiểu nhiều về tình cảm của nhân loại, đối với nàng mà nói chỉ có vui vẻ và không vui mà thôi, mà hai loại tình cảm này cũng chỉ xuất hiện khi nàng nhớ tới ca ca của nàng, cho nên đối với tình cảnh của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lúc trước còn tốt lắm rồi lại đột nhiên tách ra, hai người ngồi hai nơi thì dù nàng thấy không tốt lắm nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Cho đến khi trời sắp sáng, mặt trăng cũng chậm rãi trốn vào tầng mây, phái chân trời cũng dần dần ửng hồng, quá trình tắm ánh trăng của Tuyết Kiều rốt cuộc cũng chấm dứt, cái đuôi cá khổng lồ lại một lần nữa chìm vào trong nước, thân hình tuyết trắng cũng chậm rãi bơi đến gần bờ

“Tuyết Ưng, Ảnh Nhiên không vui sao? Vì cái gì?” nàng chỉ khi nghĩ tới ca ca mới có thể không vui, còn lại lúc nào nàng cũng cảm thấy vui vẻ, cho nên nàng rất muốn biết người khác vì chuyện gì mà không vui.

” Ta cũng không biết, dù sao nữ nhân đều là khó hiểu như vậy” Tuyết Ưng cũng rơi vào ảo não và mất hứng nên hoàn toàn quên mất nữ nhân này là nhân ngư đáng sợ, làm cho hắn mạc thanh kỳ diệu mà phát tiết nỗi lòng.

” Nữ nhân?” Tuyết Kiều tựa hồ để ý tới hai chữ này.

” Đúng vậy, nữ nhân! Thay đổi thất thường!” Tuyết Ưng bất động thanh sắc liếc mắt nhìn thân ảnh cách đó không xa, đang quay lưng về phía bọn họ.

” Nam nhân sẽ không sao?” Tuyết Kiều giống như một đệ tử ham học hỏi, tiếp tục truy vấn

” Nam nhân sẽ không, nam nhân lòng rộng lượng hơn nữ nhân nhiều, sẽ không để ý những chuyện vặt vãnh, cũng không tự nhiên mất hứng, so với việc chết đi thì có gì cao hứng và vui vẻ hơn là được sống chứ?”. Tuyết Ưng hiển nhiên là cố ý nói cho Ảnh Nhiên nghe, cho nên thanh âm cũng cao hơn, thực ra dù hắn không cố ý nói lớn tiếng thì Ảnh Nhiên cũng nghe rõ từng chữ từng câu của bọn họ.

Tuyết Kiều tuy rằng hiểu hết những lời Tuyết Ưng nói nhưng cũng biết là hắn muốn nói cho Ảnh Nhiên nghe, nhưng đối với nàng dường như cũng có chút chỉ dẫn “ nam nhân sẽ không nói dối người khác phải không?”


Tuyết Ưng sửng sốt, theo phản xạ liền gật đầu “ đương nhiên, nữ nhân mới là lòng dạ hẹp hòi, nam nhân sẽ không, đỉnh thiên lập địa, nói một không nói hai”

Hắn nói những lời này ma không nhớ tới hành vi của mình, so với tiểu nhân có gì khác nhau, mà Ảnh Nhiên tuy nghe rõ lời hắn nhưng từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại phản bác nửa lời, dường như là công nhận những gì hắn nói là đúng, sự chấp nhận và cam chịu làm cho Tuyết Ưng cảm thấy vô lực và thất vọng, mặc ưng này tính tình thật không làm cho người ta thích nổi.

” Cám ơn ngươi, Tuyết Ưng!”

Ảnh Nhiên không có phản ứng gì mà Tuyết Kiều lại hai mắt tỏa sáng, nói lời cảm ơn với hắn.

” Ách, cám tạ ta cái gì?” Tuyết Ưng có chút xấu hổ nhìn về phía Tuyết Kiều, Nhân Ngư này đạo não đúng là khác người thường, lúc này hắn chê bai nữ nhân nhiều như vậy, nàng còn nói cảm ơn hắn làm cho Tuyết Ưng có chút chột dạ.

” Cám ơn ngươi nói cho ta biết nam nhân cùng nữ nhân khác nhau! Hiện tại ta rốt cục có thể yên tâm, ca ca là nam nhân, ca ca là đỉnh thiên lập địa, nói một không nói hai, ca ca lại càng không dối gạt ta cho nên ca nhất định sẽ trở về tìm ta, ta sau này sẽ không bao giờ…ở trong lòng mà trách cứ ca ca nữa, tin rằng hắn bị chuyện gì đó quan trọng cho nên chưa thể trở về thăm ta, ta vĩnh viễn sẽ ở nơi này đợi hắn trở về. Tuyết Ưng, ngươi và Ảnh Nhiên nếu nhìn thấy ca ca thì không cần hối thúc hắn trở về, chỉ cần nói cho hắn ta vĩnh viễn ở đây chờ đợi hắn là được”

Tuyết Kiều ngẩn đầu nhìn trời, biểu tình thành kính cùng sám hối làm cho Tuyết Ưng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, không ngờ Tuyết Kiều lại có thể nói ra những lời như vậy, đúng là đại trí giả ngu, nàng không phải ngu ngốc mà chính là đơn thuần, đơn thuần tin tưởng Như Mặc sẽ trở lại tìm nàng cho nên dù đã qua rất nhiều năm trong lòng có lúc hoài nghi Như Mặc nhưng sau đó lại tự trách bản thân mình không nên nghĩ oan cho hắn, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Ảnh Nhiên càng làm cho nàng thêm tin tưởng Như Mặc.

Hắn cũng biết rõ ca ca nàng luôn tâm tâm niệm niệm là ai nhưng lại nhẫn tâm không chịu nói ra, còn để cho nàng tiếp tục chờ đợi vô vọng, Tuyết Ưng cảm thấy mình làm chuyện rất không có đạo đức nhưng cũng không phải do hắn cố ý.


Hắn quyết định, mặc kệ Như Mặc có tính toán gì thì hắn cũng sẽ đem chuyện Tuyết Kiều đợi hắn mà nói ra, để giảm bớt áy náy đối với nàng, dù sao thì mạng của hắn vả Ảnh Nhiên cũng là do nàng cứu, thế nhưng hắn lại lừa nàng, còn dám lớn tiếng nói nam nhân đỉnh thiên lập địa, không biết nói dối…

Ảnh Nhiên vẫn đang quay lưng lại với bọn họ, nghe những lời của Tuyết Kiều thì cũng đứng lên, xoay người đi tới chỗ bọn họ nhưng tầm mắt chỉ dừng lại trên người Tuyết Kiều “ Tuyết Kiều, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết ca ca của ngươi”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Tuyết Ưng cắt ngang “ khụ, khụ, Ảnh Nhiên, thương thể của ngươi vẫn chưa lành, vẫn nên sưởi ấm nhiều một chút để khỏi bị phong hàn”

Tuyết Ưng cắt ngang làm cho Ảnh Nhiên cũng ý thức được là nàng xúc động, thiếu chút nữa là nói ra chuyện không nên nói, nếu nói ra thì không biết kết quả thế nào, rất có thể Tuyết Kiều sẽ theo bọn họ đến Xà tộc tìm Xà quân đại nhân

Liền vội vàng im lặng, tuy rằng không tức giận Tuyết Ưng nữa nhưng cũng không nghe lời mà ngồi bên đống lửa.

Tuyết Kiều nghe nàng nói nửa chừng lại ngừng thì không ngại truy vấn “ Ảnh Nhiên, ca ca của ta làm sao vậy”

” Ta nói, ta biết ca ca của ngươi là người biết giữ chữ tín, nhất định sẽ đem tình huống của ngươi nói cho hắn, sáng mai chúng ta sẽ rời đi, một mình ngươi ở lại đây phải nhớ chiếu cố bản thân cho tốt”

Ảnh Nhiên liền chuyển đề tài, trong lòng cảm thấy có lỗi với Tuyết Kiều, mặc dù trước khi bọn họ tới thì cũng chỉ có một mình Tuyết Kiều cô độc ở đây nhưng nghĩ tới ngày mai sau khi nàng và Ưng vương đại nhân rời đi, một mình Tuyết Kiều tiếp tục ở lại nơi này thì trong lòng nàng cảm thấy chua sót, muốn mang nàng cùng đi để nhìn xem nhân gian.


” Ảnh Nhiên cũng nghĩ như vậy a! Ân, ta tin tưởng ca ca! Ta nên đi ngủ, mặc dù có chút luyến tiếc các ngươi rời đi nhưng ca nói làm việc và nghỉ ngơi phải có quy củ, cho nên ta muốn nói tạm biệt các ngươi, hai ngươi cứ theo cái cây kia mà đi thẳng về phía trước là có thể rời khỏi nơi này, trước kia ca ca ta cũng đi như vậy”

Tuyết Kiều cao hứng gật đầu, nhắc tới chuyện Như Mặc rời đi năm đó, nàng không có ảm đạm mà ngược lại còn rất vui vẻ, hiển nhiên là vì những lời của bọn họ mà càng thêm tin tưởng Như Mặc, cho nên đối với nàng mà nói chờ đợi Như Mặc cũng là chuyện tốt, cho nên tâm tình của Tuyết Kiều tự nhiên cũng vui vẻ, nàng vốn là người đơn thuần, một khi đã nhận định chuyện gì thì không dễ gì mà dao động.

Cho nên nàng càng hi vọng Tuyết Ưng bọn họ sớm rời đi, như vậy cũng sẽ sớm tìm được ca ca của nàng, làm cho nàng có thể nhìn thấy hắn sớm hơn.

“Ngày mai ngươi sẽ tiễn chúng ta sao?” Ảnh Nhiên tiến lên hai bước, nhìn thân ảnh của nàng chuẩn bị chìm trong nước, vội vàng hỏi.

” Đưa? Mỗi lần ta tắm ánh trăng đều phải ngủ một thời gian dài, chờ khi ta tỉnh lại thì các ngươi đã sớm rời đi rồi, các ngươi muốn ta tiễn sao? Vậy được rồi, ta hôm nay sẽ không trở về ngủ, đợi khi mặt trời mọc, các ngươi đã đ rồi thì ta mới quay về ngủ được không?”

Tuyết Kiều hiển nhiên không hiểu sự áy náy của Ảnh Nhiên, chỉ nghĩ là Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng muốn nàng tiễn đưa bọn họ, lập tức lộ ra biểu tình khó xử, cân nhắc giữa việc ngủ và đưa tiễn hai người, rốt cuộc vẫn quyết định hi sinh chuyện ngủ, ở lại đây tiễn đưa bọn họ, thể hiện sự yêu thích của nàng đối với bằng hữu mới quen.

Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng sau khi nghe những lời của Tuyết Kiều thì càng thấy xấu hổ, là bọn họ tự mình đa tình, Nhân Ngư này sẽ không vì chuyện bọn họ rời đi mà buồn rầu, xem vẻ mặt nàng cân nhắc giữa việc nhịn ngủ và tiễn đưa bọn họ thì biết, làm cho bọn họ dở khóc dở cười.

Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không phải lo lắng nhiều, sau khi bọn họ rời đi, Tuyết Kiều sẽ không vì không chịu nổi sự cô đơn, tịch mịch mà rời đi, vội lắc đầu “ không cần, Tuyết Kiều, ngươi đi ngủ đi, ca ca ngươi nói đúng, làm việc và nghỉ ngơi phải theo quy luật, chúng ta có cánh, một lát sẽ bay đi, ngươi đưa tiễn hay không cũng không sao, ngủ quan trọng hơn, dù sao đây cũng là ca ca ngươi công đạo phải không?”

” Ân! Thật sự không cần ta đưa sao?” Tuyết Kiều biểu hiện còn thật sự gật gật đầu, rồi lại ngước mắt lên hỏi lại, dường như là ngạc nhiên vì sao lúc trước bọn họ muốn nàng tiễn đưa giờ lại nói không cần.


Tuyết Ưng cái trán lại nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, Nhân Ngư này đơn thuần tới mức toàn bộ tâm tư đều hiện ra trên mặt, bọn họ lúc trước cũng đâu có muốn nàng tiễn đưa, ai quả thực hắn không biết nên nói thế nào.

Ảnh Nhiên lập tức khẳng định lắc đầu,” Thật sự không cần, ta cùng Ưng vương đại nhân rời đi là được rồi. Tuyết Kiều hẹn gặp lại, ngươi quay về ngủ đi”

” Nga! Ta đây đi rồi, nếu các ngươi trở về tìm ta nói chuyện thì đến bên tảng đá lớn gõ vài cái thì ta sẽ đến đây tìm các ngươi chơi”. Tuyết Kiều không chút do dự mà xoay người chuẩn bị bơi đi, chợt nhớ ra chuyện gì mà quay đầu dặn dò Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên.

Hay nói giỡn! Ai rảnh đâu mà đi tìm một Nhân Ngư nói chuyện phiếm? tuy rằng nàng nhìn rất vô hại, đơn thuần nhưng ai biết được lúc nào đó nàng đột nhiên thay đổi.

Tuyết Ưng trong lòng mãnh lắc đầu, trên mặt lại gật đầu,” Chúng ta sẽ, Tuyết Kiều tái kiến!”

” Ân, tái kiến!” Lúc này đúng là cáo biệt thực sự, thân hình của Tuyết Kiều nháy mắt đã biến mất trong dòng nước sông chảy xiết, nàng quay về ngủ cũng để tưởng niệm ca ca của mình, để lại Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng có chút đăm chiêu nhìn dòng sông.

” Chúng ta đi thôi! Trước tiên là quay về Tuyết Ưng tộc, sau đó đi tìm Như Mặc bọn họ xem thế nào, ta nghĩ sau khi xảy ra kinh biến ở Tước Hoàng sơn, ta cùng Thanh Liên nháo lên tận thiên đình, không biết các tộc nhân khác có vô tình bị liên luy, bị thiên đình gây khó dễ hay không, phải quay về nhìn một cái cho yên tâm. Ngươi cùng ta trở về đi,” cũng nên để mọi người biết đến sự tồn tại của ngươi, nhưng câu này Tuyết Ưng chỉ nói riêng trong lòng, bởi vì hắn biết nếu hắn nói ra thì sẽ làm nàng không thoải mái, hắn không có coi thường màu lông của nàng, thật không hiểu vì sao hắn không được tự nhiên.

Tuyết Ưng đáng thương xứng đáng phải chịu khổ, ai biểu hắn không hiểu nữ nhân làm chi.

Ảnh Nhiên tuy rằng rất muốn đến Xà tộc nhìn xem Bảo Bảo tiểu chủ có việc gì không, nhưng những lời Tuyết Ưng nói không phải không có lý, đồng thời cũng sợ phụ thân và mẫu thân đã quay về trong tộc, mà lúc này nàng lại không có mặt ở đó, nếu thiên đình đối với tộc loại thì cha mẹ nàng cũng bị uy hiếp, trở về nhìn xem cũng tốt, tuy rằng sẽ có tộc nhân xem thường nàng nhưng cũng không thay đổi được chuyện nàng là thành viên của Tuyết Ưng tộc.

Nếu Ưng vương đại nhân đã mở miệng, nàng thân là tộc viên sao có thể từ chối, nên Ảnh Nhiên lập tức gật đầu “ dạ, Ưng vương đại nhân”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận