” Tuyết Ưng, ngươi yên tâm, chúng ta không phải muốn đưa Ảnh Nhiên đi, lần này chúng tới là muốn hỏi ngươi có muốn trừng phạt hai kẻ gây sự Bảo Bảo và Mặc Mặc không?” Như Mặc ôn nhã nói, tựa hồ như kẻ bị trừng phạt trong lời hắn không phải là con của hắn và Bắc Dao Quang, làm cho Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng kinh ngạc, không biết ý của hắn là thế nào.
“Như Mặc, chúng ta không hiểu”
“Tuyết Ưng, ngươi bị chướng ngại tâm lý dẫn đến sợ hãi đứa nhỏ, hiện giờ lại mỗi ngày vất vả tìm cách khắc phục, tất cả đều do Mặc Mặc và Bảo Bảo gây ra trước đây, ý của Dao Quang là nếu ngươi không ngại thì chờ sau khi đứa nhỏ của các ngươi sinh ra thì giao cho Bảo Bảo và Mặc Mặc chăm sóc”
Như Mặc thong thả đem ý đồ của bọn họ nói ra, sau đó vẻ mặt còn đoan trang nhìn xem phản ứng của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên.
“Như Mặc, ý của ngươi nói là sau khi đứa nhỏ của ta và Ảnh Nhiên được sinh ra thì giao cho tiểu ác ma và tiểu ma nữ nuôi dưỡng?” Tuyết Ưng vẫn không tin những gì mình nghe được nên hỏi lại.
Như Mặc và Bắc Dao Quang cùng gật đầu, sau đó Bắc Dao Quang nói tiếp “ đúng vậy, trải qua thời gian dài học tập như vậy, ta tin Ảnh Nhiên cũng thấy được cố gắng của ngươi, thấy được ngươi mong muốn trở thành một người cha tốt như thế nào, cho nên thực ra ngươi không phải không thương nàng và đứa nhỏ, đúng không? nếu vậy thì sau khi đứa nhỏ được sinh ra, giao cho Mặc Mặc và Bảo Bảo chăm sóc đi, thời gian qua các ngươi cũng quá mệt nhọc rồi cần có không gian riêng cho hai người, coi như là tuần trăng mật thứ hai đồng thời cũng có thể giáo huấn Mặc Mặc và Bảo Bảo, để cho bọn họ biết làm cha mẹ không dễ dàng gì. Các ngươi thấy được không?”
“Nhưng mà…” Ảnh Nhiên đưa tay vuốt bụng, muốn nói lại thôi.
” Không có việc gì, Ảnh Nhiên, ngươi cứ thẳng thắng nói lên suy nghĩ của mình đi” Bắc Dao Quang nhìn nàng cổ vũ.
“Bảo Bảo tiểu chủ và Mặc Mặc tiểu chủ vừa nhìn thì đã biết là không có kinh nghiệm chăm sóc cho đứa nhỏ, nếu lỡ bọn họ không chiếu cố tốt cho nó thì tính làm sao?” Ảnh Nhiên cúi đầu nói lên băn khoăn của mình.
Đứa nhỏ chính là máu thịt của người mẹ, tuy rằng mang thai mười tháng vất vả, lại suốt ngày nghe Tuyết Ưng lải nhải như gà mẹ trông con khiến nàng áp lực, muốn nhanh chóng sinh nó ra nhưng nàng cũng đã quen hàng ngày nói chuyện với cái bụng của mình như là đang nói chuyện với đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ của nàng vừa mới sinh ra mà nàng không chiếu cố nó, còn mang nó đưa cho người khác, nhất là hai người không kinh nghiệm như Bảo Bảo và Mặc Mặc thì làm mẫu thân như nàng sao có thể yên tâm được.
Hơn nữa nếu không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, dựa theo tính tình thiếu kiên nhẫn của Bảo Bảo và Mặc Mặc thì có khi nào sẽ quay ngược lại hành hạ con nàng không? nếu vậy thì phải tính thế nào?
Ảnh Nhiên lại không dám nói những lo lắng trong lòng ra, nhưng vẻ mặt đã biểu hiện rõ ràng, Bắc Dao Quang và Như Mặc cũng không bị mù thì sao không thấy chứ?
Như Mặc nhìn thoáng qua Bắc Dao Quang như muốn nói với nàng, ta đã nói mà, Ảnh Nhiên sẽ rất luyến tiếc, ngươi còn cố ý đề ra chủ ý này. Bắc Dao Quang thì như đã có chuẩn bị trước, không để ý đến ánh mắt của Như Mặc, ung dung nhìn Ảnh Nhiên “ Ảnh Nhiên, chắc ngươi đang lo lắng Mặc Mặc và Bảo Bảo sẽ ngược đãi tiểu Tuyết Ưng phải không? hay là thậm chí sợ bọn họ không kiên nhẫn mà giết chết nó?”
” A! Ta, ta không có nghĩ như vậy!” Ảnh Nhiên không nghĩ tới Bắc Dao Quang lại nói trắng ra như vậy, Ảnh Nhiên luôn không biết nói dối nên nói xong những lời này thì mặt đỏ bừng, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Bắc Dao Quang cũng không tiếp tục vạch trần nàng mà nói “ chuyện này thì ngươi yên tâm, trừ khi bọn họ không nghĩ tới Thanh Liên và Vân Thư thì mới làm thế, ta đã ra tối hậu thư cho bọn họ, nếu không chiếu cố tốt cho đứa nhỏ của ngươi thì ta sẽ có biện pháp làm cho bọn họ mỗi ngày đều không được ở bên nhau. Hơn nữa ý kiến này của ta được Vân Thư và Thanh Liên nhiệt liệt ủng hộ, cho nên Bảo Bảo và Mặc Mặc không dám làm gì với cục cưng của ngươi đâu, hơn nữa để sớm chấm dứt hình phạt, bọn họ càng phải ra sức chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, nếu ngươi còn lo lắng thì đến Xà sơn ở đi, mỗi ngày có thể quan sát bọn họ chiếu cố cho đứa nhỏ thế nào, nhưng phải hứa là dù bọn họ tay chân vụng về thế nào cũng không được can thiệp vào việc chăm sóc mấy đứa nhỏ”
“Mấy đứa nhỏ? Còn có đứa nhỏ của ai nữa?” Tuyết Ưng chen ngang
Bắc Dao Quang ngẩn người,” Ta còn chưa nói sao? Đương nhiên còn có tiểu Thanh Hiên, dù sao nạn nhân cũng không phải chỉ có một mình ngươi, ta nghĩ thời gian đó Thanh Nhi cũng chịu không ít khổ sở, cho nên bây giờ tiểu Thanh Hiên phải thay cha hắn báo thù, không phải sao?”
Vợ chồng Ngọc Linh Lung và Thanh Nhi hiển nhiên đã sớ biết chuyện này, nên chỉ mỉm cười mà không lên tiếng, trước khi tới đây thì Bắc Dao Quang đã làm công tác tư tưởng cho bọn họ, mà bọn họ cũng tin rằng Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ không làm chuyện thương tổn đứa nhỏ của bọn họ, hơn nữa còn có thể nhìn hai kẻ gây sự kia tay chân luống cuống, nghĩ tới đó thôi là trong lòng bọn họ đã tràn đầy chờ mong, cho nên bọn họ thấy kế sách này không có gì là không tốt. Vì vậy khi Thanh Nhi còn đang chần chờ thì Ngọc Linh Lung đã sảng khoái đồng ý, mà khi Như Mặc và Bắc Dao Quang muốn đến Tuyết Ưng tộc thuyết khách thì bọn họ cũng cũng xung phong đi theo.
” Ảnh Nhiên, ngươi yên tâm đi! Dao Quang cùng Xà quân đại nhân thương đứa nhỏ không ít hơn chúng ta, làm như vậy thì đương nhiên sẽ có đạo lý của bọn họ, hơn nữa ngươi đừng nói là ngươi không muốn nhìn xem hai kẻ chuyên gây sự kia luống cuống, bối rối thế nào nha? Tôn kính và cảm kích bọn họ từng có ân với chúng ta là một chuyện, nhưng ân nhân làm chuyện sai thì cũng phải bị trừng phạt nho nhỏ, đúng không? hơn nữa nam nhân của chúng ta đều bị bọn họ làm cho khốn đốn, hiện giờ con chúng ta thay cha báo thù, coi như là công bằng, ngươi không nghĩ vậy sao?”
Ngọc Linh Lung ôm tiểu Thanh Hiên, vẻ mặt chờ mong lại có ý đùa giỡn làm cho vẻ lạnh lẽo, trong trẻo và khí thế ngày thường của nàng mềm đi rất nhiều, mà Ảnh Nhiên thì bớt do dự thêm một chút.
Thanh Nhi thấy nương tử nhà mình đã lên tiếng, tốt xấu gì hắn cũng phải phụ họa thêm nếu không thì sẽ làm nương tử đại nhân buồn lòng a, vì thế mới tiếp lời “ mấy tháng qua, Ưng vương đại nhân cũng thật vất vả rồi, vừa chăm sóc cho Ưng vương phi, vừa học đủ thứ, đúng là làm cha mẹ không dễ chút nào, đề nghị này của chủ nhân và phu nhân ta thấy hay lắm, có thể để cho Ưng vương đại nhân có thời gian thả lỏng tâm tình, hơn nữa cũng không phải giao đứa nhỏ cho Mặc Mặc và Bảo Bảo tiểu chủ chăm sóc suốt đời, khi nào muốn đưa tiểu Tuyết Ưng về thì Ưng vương đại nhân và Vương phi có thể tùy thời đưa ra quyết định, ta cảm thấy chủ ý này của phu nhân không thể hay hơn nữa, nghĩ tới bộ dáng luống cuống của hai vị tiểu chủ là ta đã thấy kích động rồi”
Tuyết Ưng vốn cảm thấy lo lắng chuyện phải chiếu cố đứa nhỏ, thời gian qua hắn cũng chịu không ít áp lực, cho dù hắn không chán ghét đứa nhỏ thì phải học đủ thứ linh tinh cũng làm hắn đau đầu, mà từ khi Ảnh Nhiên mang thai thì hắn cũng không thể gần gũi với nương tử, làm cho hắn bị nghẹn đến suýt bị nội thương. Nếu giao đứa nhỏ cho hai tiểu ác ma kia thì hắn sẽ có thời gian tự do bên nương tử để hâm nóng tình cảm, cái gì có thể nhịn nhưng nhu cầu tình dục thì không thể a.
Nếu đem đứa nhỏ cho hai tiểu ác ma thì hắn còn có thể trả thù những uất ức hắn phải chịu suốt bao nhiêu năm qua, có thể hả hê nhìn vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của bọn họ, lại có thể tự do thân thiết với Ảnh Nhiên, thực sự là nhất tiễn hạ song điêu, nhất cử lưỡng tiện a, hắn mà cự tuyệt thì đúng là không nên gọi là Tuyết Ưng nữa mà gọi thành ngu ngốc là vừa.
“Ảnh Nhiên, ta thấy Thanh Nhi nói cũng đúng, Bắc Dao Quang và Như Mặc là đang muốn trút giận giùm chúng ta, hơn nữa gao đứa nhỏ cho Như Mặc và Bắc Dao thì chúng ta có gì mà phải lo? Nếu ngươi thực sự lo lắng thì chúng ta có thể đến Xà sơn ở một thời gian, cho đến khi ngươi muốn quay về tộc thì chúng ta liền mang theo đứa nhỏ trở về, ngươi thấy được không?”
Tuyết Ưng nhanh chóng đầu hàng trước kế sách của Bắc Dao Quang, bắt đầu quay sang thuyết phục thê tử của mình, mà Ảnh Nhiên vốn đã bị Ngọc Linh Lung làm lung lay tư tưởng, thêm Tuyết Ưng hùa vô thì cũng giơ tay đầu hàng, gật đầu “ vậy được rồi”
Nhưng vẫn thiện lương bổ sung “ trừng phạt các tiểu chủ một chút là được rồi, cũng không nên trừng phạt bọn họ lâu quá, rất đáng thương”
Bắc Dao Quang mỉm cười “ Ảnh Nhiên, ngươi thực sự là người có tâm địa tốt, ngươi yên tâm, ta sẽ xem xét mà giảm nhẹ hình phạt cho bọn hắn, nhưng phải xem thái độ của bọn chúng thế nào. Ta vốn đã cho bọn chúng lựa chọn quy tắc cũ và phương pháp mới, là do bọn họ tự cho mình thông minh, lựa chọn phương pháp mới, cho là ta đã già, không nghĩ ra được cách nào để sửa trị bọn họ. Hừ, ta sẽ cho bọn họ lĩnh giáo đủ”
Bắc Dao Quang vừa nói vừa cười càng thêm vui vẻ lên, trong đầu tự động tưởng tượng đến biểu tình của Bảo Bảo và Mặc Mặc khi biết cái gì gọi là kế sách mới, biết rằng bọn họ phải chiếu cố cho hai đứa nhỏ thì thêm phấn khích, nàng thậm chí nhịn không được nắm tay của Như Mặc, giống như cô nương làm nũng nói “ Như Mặc, ngươi biết không, ta thực nôn nóng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Bảo Bảo và Mặc Mặc, thật hi vọng Ảnh Nhiên nhanh chóng sinh a”
Mọi người cùng im lặng, trán đổ mồ hôi, trừng phạt chưa bắt đầu nhưng bọn họ đã bắt đầu cầu nguyện cho Bảo Bảo và Mặc Mặc, quả nhiên là gừng càng già càng cay a. Bảo Bảo và Mặc Mặc tuyệt đối không phải chỉ chiếu cố đứa nhỏ của bọn họ đơn giản như vậy, cho nên dù Bắc Dao Quang không nói ra thì bọn họ cũng ngập tràn chờ mong.
Bây giờ mới biết dù có đắc tội với cả thiên hạ cũng không nên đắc tội với người của Bắc Dao gia, cũng may là bọn họ không có, vợ chồng Thanh Nhi và Tuyết Ưng thầm cảm thấy bọn họ thực may mắn, cũng đồng thời đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Ba tháng sau.
Tuyết Ưng tộc.
Trong huyệt động to lớn, trên cao đã treo sẵn một cái tổ chim thật to.
Xuyên qua kết giới trong suốt có thể thấy được thân hình to lớn của Ảnh Nhiên, hai cánh xếp lại đang nằm trong tổ, nàng nhắm mắt lại, thân thể run run, bộ dáng như là rất thống khổ.
Bên ngoài kết giới, Tuyết Ưng không ngừng đi tới đi lui, ánh mắt không hề rời khỏi tổ chim kia, Ảnh Nhiên đang đẻ trứng, tuy rằng hắn rất muốn hỗ trợ nhưng lại không giúp được gì.
Ngoài động, hàng trăm ngàn tộc nhân của Tuyết Ưng tộc đã tập trung đông đủ, chờ đợi xem vương tử hay công chúa đầu tiên của Tuyết Ưng tộc ra đời, đủ thứ quà lễ đã chất đầy gần nửa cái động.
Tám vị đại tướng hộ pháp thì chuẩn bị sẵn huyết man rất khó tìm thấy từ biển sâu, chờ khi vương phi đẻ trứng xong, ấp trứng xong thì sẽ đem huyết man cho vương phi dùng để bồi bổ nguyên khí, biện pháp này đã được truyền từ thời tổ tiên, nghe nói mỗi khi giống cái của Tuyết Ưng tộc sinh sản thì nguyên khí rất khó hồi phục, chỉ có thể dùng huyết man dưới biển sâu mới có tác dụng, nếu may mắn thì có khi mười năm sau, Ưng vương đại nhân của bọn họ sẽ có thêm đứa thứ hai.
Dù sao biểu hiện gần một năm qua của Ưng vương đại nhân đã làm bọn họ cảm động không thôi, mỗi ngày đều học tập nên chiếu cố đứa nhỏ thế nào, có khi còn nghe Ưng vương đại nhân hát ru, tuy rằng tiếng ca của hắn không thể được khen tặng nhưng phần tâm ý của Ưng vương đại nhân thì không nói hết được, cho nên bọn họ cũng muốn chia sẽ cùng Ưng vương đại nhân, tốn rất nhiều công sức mới tìm được huyết man dưới biển sâu, nhưng vì tương lai của Tuyết Ưng tộc có thêm tiểu chủ thứ hai thì cực khổ thế nào cũng đáng giá.
Đáng thương cho Tuyết Ưng lại lần nữa bịn người ta hiểu lầm, nhưng lúc này hắn không có tâm trí để mà tìm hiểu, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào cái tổ chim đang treo trên cao kia, sốt ruột không ngừng, đã một ngày rồi sao còn chưa có sinh.