Lâm Quân Hạo có chút đau xót khi phải chứng kiến Lục Tây trong hình hài của hắc xà.
Dùng sức mạnh từ bên ngoài của mặt trăng khuyết cùng nội lực bên trong của một hắc lang, Lâm Quân Hạo truyền hết tất cả sang cơ thể hắc xà đang chịu sự dày vò từ sức nóng của chất độc có trong bột.
Mồ hôi trên trán nhiễu nhại, Lâm Quân Hạo khẽ thở phào ngay khi nhìn thấy Lục Tây dần quay trở lại hình dạng con người.
Duy chỉ có điều, sức mạnh từ Lâm Quân Hạo truyền đến chỉ có thể ngăn ngọn lửa ngầm thiêu cháy tim gan Lục Tây chứ không giúp anh hồi phục hoàn toàn hình dạng con người.
Hiện tại, nửa trên thân của Lục Tây trở về hình dạng cũ, nửa dưới của anh vẫn trong hình dáng của một hắc xà.
- "Phải tìm ra cách chữa trị cho Lục Tây sớm nhất có thể.
Nếu kéo dài, chắc hẳn sau này cậu ấy sẽ biến thành rắn mãi mãi."
Lâm Quân Hạo nhẹ nhàng chạm lên thứ bột màu vàng cam đang dính trên tấm lưng trần của Lục Tây liền sau đó nhíu mày.
- "Là chất bột tối kị của loài rắn.
Hơn thế nữa, người này còn trộn lẫn thêm nhiều chất độc khác nhằm giết chết Lục Tây."
Nhìn tấm lưng trần của người đang nằm bất tỉnh trên giường, cùng làn khói độc không ngừng tỏa ra từ trên cơ thể của Lục Tây khiến Lâm Quân Hạo càng thêm lo lắng mà vội lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Tình trạng hiện giờ của Lục Tây thực sự không ổn.
Hơi thở anh trở nên nặng trịch mà cố gắng thở từng đợt thoi thóp.
Phía sau lưng vì bị ném bột mà trở nên lở loét khắp nơi, máu độc màu đỏ bầm không ngừng loang ra ướt đẫm cả nệm.
Đôi bàn tay thon dài của Lục Tây đang không ngừng bốc khói khẽ bấu chặt lấy tắm chăn, miệng anh thều thào nói:
- "Mạc...Mạc Phi....tôi...tôi muốn gặp cô ấy."
Ngay lập tức, người đang đứng vội vàng lên tiếng:
- "Không được.
Hình dáng cậu hiện tại sẽ khiến Mạc Phi hoảng sợ.
Tôi sẽ tìm người giúp cậu phục hồi hình dạng con người.
Rồi sau đó tôi sẽ đưa Mạc Phi đến gặp cậu."
Lâm Quân Hạo đưa mắt nhìn chiếc lọ bột mà khi nãy anh nhặt được ở ngay bên cạnh Lục Tây.
Bên trong vẫn còn sót lại một ít mà siết chặt tay.
Chỉ cần tìm ra được nguyên nhân, nhất định sẽ có cách phục hồi năng lượng xà vương.
Lâm Quân Hạo chậm rãi bước ra ngoài, khép chặt cửa lại.
Quản gia đã đứng đợi sẵn liền sau đó gật nhẹ đầu, chỉ tay về phía căn phòng đã được chuẩn bị riêng cho anh.
Trước khi bước vào phòng ngủ, Lâm Quân Hạo còn không quên căn dặn:
- "Nhờ quản gia khóa chặt cửa phòng của Lục Tây.
Cho dù là người nào đi chăng nữa, muốn bước vào đó phải nhận được sự đồng ý của tôi."
- "Vâng, tôi hiểu rồi."
Bên trong phòng ngủ, Lâm Quân Hạo ngồi tựa lưng lên ghế.
Một lúc sau đứng bật dậy mà chậm rãi bước ra ban công, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
- "Xin hãy ban phép màu đến với cậu ấy."
Lúc này hiện lên hình ảnh giữa anh và Lục Tây thuở còn bé.
Thực ra khi trước, Lâm Quân Hạo luôn che giấu thân phận của mình là hắc lang cho nên chẳng dám kết bạn với bất kì ai vì sợ rằng nếu như họ phát hiện anh không phải là con người thì chắc hẳn sẽ kinh tởm, cô lập anh.
Mãi cho đến khi anh quen biết Lục Tây.
Anh ấy đã khiến anh nhận ra rằng mình chẳng khác gì những người bình thường, đều có trái tim, có tình cảm như bao người.
Mặc dù nói là thế nhưng trong thâm tâm Lục Tây luôn có một nỗi lo sợ.
Anh đã từng tâm sự với Lâm Quân Hạo rằng:
- "Tôi thực sự muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương với một người sẽ trông như thế nào nhưng lại sợ cô ấy sẽ sớm phát hiện ra rằng tôi không phải con người hoàn toàn.
Tôi mang trong người dòng máu của xà vương.
Và tôi vẫn phải nối tiếp sứ mệnh dở dang của cha mình.
Mẹ tôi từng nói rằng bà chưa từng hối hận khi yêu Xà Vương.
Thế nhưng kể từ sau cái chết của cha tôi, bà ấy bắt đầu ôm trong lòng nhiều nỗi sợ.
Sợ rằng quá khứ ấy lại tiếp diễn, sợ rằng tôi sẽ không bao giờ có được tình yêu thực sự từ một người con gái."