Trong lúc Mạc Phi vẫn còn hoang mang thì Alan đã lẩm bẩm trong miệng câu thần chú gì đó. Một lúc sau, Mạc Phi trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy ánh sáng từ đâu xuất hiện, bao trùm lên khắp người mình.
- “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các người là muốn làm gì tôi?”
Mặc cho người con gái bên trong lồng sắt không ngừng lớn tiếng kháng cự, vị thầy pháp vẫn tập trung hoàn thành câu thần chú của mình. Về phần Nam Cung Thống, ông ta chỉ biết tròn mắt đứng lặng mà chờ chuyện lạ sắp xảy ra.
Đã vài phút trôi qua mà người bên trong lồng sắt vẫn vẹn nguyên hình dạng con người khiến Nam Cung Thống chau mày khó chịu. Ông ta dần dần mất kiên nhẫn bèn cất giọng hối thúc người bên cạnh:
- “Alan, thuật mà lão đọc, thực ra là có hiệu quả hay không? Tại sao đã hơn mười phút trôi qua, cô ta vẫn không chịu biến thành rắn chứ?”
Mặc cho Nam Cung Thống cằn nhằn bên tai, Alan vẫn nhắm mắt, kiên nhẫn hoàn thành bài chú. Liền sau đó, ông ta mở bừng mắt, nhìn thẳng về phía Mạc Phi, giật mình ngay khi nhìn thấy viên ngọc kì lạ phát sáng từ bên trong người cô, khóe môi lắp bắp nói với người bên cạnh:
- “Cô ta…cô ta…không phải là xà vương.”
- “Cái gì? Không thể nào?”
Nam Cung Thống lớn tiếng bác bỏ những lời bên tai mình. Mãi một lúc sau, ông mới lấy lại bình tĩnh mà khàn giọng gấp gáp nói:
- “Như thế thì…chúng ta bắt lầm người sao? Người đâu, mau đưa cô gái này…”
- “Khoan đã.”
Nam Cung Thống chưa kịp nói hết đã bị Alan lạnh giọng ngăn cản. Ông ta chậm rãi lên tiếng giải thích:
- “Mặc dù cô ta không phải là xà vương, tuy nhiên, chỉ cần cô ta còn nằm trong tay của chúng ta thì chắc chắn xà vương ắt sẽ tự lộ diện. Bởi vì, cô ta chính là vị cứu tinh của hắn.”
- “Vị cứu tinh sao?”
Cả Mạc Phi và Nam Cung Thống ngạc nhiên trước sự thật này. Thâm tâm Mạc Phi lúc này mới cảm thấy lo lắng cho Lục Tây về những chuyện không hay sắp xảy đến với anh. Bởi lẽ, vị xà vương mà Nam Cung Thống không ngừng nhắc đến và muốn săn lùng không ai khác chính là anh.
Alan ánh mắt phán xét, nhìn chằm chằm vào người con gái đang bị trói chặt mà lạnh giọng tra hỏi:
- “Nói. Cô đã gặp xà vương rồi đúng không? Hắn là ai?”
Giọng điệu dữ tợn này khiến Mạc Phi có chút sợ hãi đến mức mồ hôi thấm đẫm lên trán, khóe môi mấp máy nhưng vẫn kiên định, trầm giọng phủ nhận:
- “Xà vương gì chứ? Bản thân tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Làm sao biết được xà vương là ai chứ?”
Nghe đến đây, khóe môi Alan khẽ cong nhẹ, sau đó nở nụ cười nham hiểm. Một lúc sau, ông ta dùng tà phép gì đó xuyên thẳng vào người của Mạc Phi khiến ruột gan cô như sắp bốc hỏa mà ngã lăn ra đất, gào khóc trong bất lực.
Á…á.aaaaa…
- “Viên ngọc hộ thân chính là một phần quan trọng đối với vị cứu tinh. Nếu như cô mất nó, đồng nghĩa với việc mất đi sự sống. Nếu may mắn thì sẽ trở thành kẻ vô hồn, không lý trí, không cảm xúc và không có trái tim. Hiện tại, tôi không biết cách, làm thế nào để lấy viên ngọc đó ra khỏi người cô. Nhưng tôi sẽ dùng phép thuật của mình để phá hủy nó dần dần ở bên trong con người cô trước khi xà vương sở hữu nó hoàn toàn.”
Hahaha…
Tiếng cười ngạo nghễ của Alan vang lên thật lớn. Nam Cung Thống đứng cạnh vẻ mặt ngơ ngác nhưng vẫn vô thức cười theo. Niềm vui của họ kéo dài chưa được bao lâu liền cảm nhận cơn đau truyền đến từ sau. Hắc xà to lớn với bộ răng sắc nhọn khè lưỡi về hướng hai gã tàn ác rồi quất mạnh chiếc đuôi khổng lồ vào họ, khiến cả hai bị văng ra xa, đập lưng vào tường mà nhăn nhó, rên rỉ.
- “Mau…mau ném bột hùng hoàng khiến hắn hiện nguyên hình đi.”
Vì tuổi khá cao cho nên ngay khi bị hắc xà dùng đuôi quật trúng khiến Alan trở nên yếu ớt, chỉ biết lên tiếng ra lệnh cho Nam Cung Thống ra tay. Chỉ là một người tầm thường, Nam Cung Thống làm sao tránh khỏi thương tích mà lồm cồm dùng tay với lấy lọ đựng bột hùng hoàng đang nằm dưới đất, đôi tay run run, cuống cuồng mở nắp mà ném thẳng chiếc lọ về phía hắc xà to lớn.
Phút chốc, cả lớp không khí bên trên sớm đã nhuộm màu vàng cam của bột. Hắc xà dùng đuôi hất mạnh chiếc lọ sang một góc về phía Alan và Nam Cung Thống khiến hai người họ lập tức đưa tay bịt mũi, miệng không ngừng ho lên sặc sụa.
Rầm…
Chiếc lồng sắt giam giữ Mạc Phi được hắc xà dùng đuôi đập cho vỡ nát. Liền sau đó, hắc xà quấn lấy người cô mà dõng dạc rời khỏi nơi này trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của hai người còn lại.