"Nói năng vớ vẩn gì đấy? Tôi vui vẻ còn chả hết khi đẩy đi được một kẻ phiền phức thì tức giận làm gì?"
Trương Lạc Vĩ hằn học trừng mắt với đối phương, ngay lập tức lấp liếm phủ nhận, mặt mày cậu ta nhăn nhó đến đỉnh điểm, hắng giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Hừ lạnh một tiếng, Trương Lạc Vĩ liên tục tự nhủ với bản thân rằng chẳng qua hiện tại cậu ta chỉ đang chưa quen với sự lơ đãng từ Dương Ánh Nguyệt thôi, ngoài ra bản thân cậu ta thậm chí còn cảm thấy cực kỳ vui mừng vì từ nay trở về sau chả còn ai làm phiền mình nữa.
Anh bạn ngồi bên cạnh cười nhạt một tiếng, nhún vai điềm tĩnh nói: "Thôi giùm tôi cái ông tướng ạ.
Không tức giận, cáu kỉnh mà mặt cậu đen sì rồi kìa, đừng chối cãi, làm sao qua được mắt tôi.
Thấy Dương Ánh Nguyệt thân thiết với chàng trai khác nên nổi cáu chứ gì."
Biểu hiện trên gương mặt Trương Lạc Vĩ rõ ràng thế kia cơ mà.
"Ăn nói hàm hồ.
Còn lâu tôi mới ghen tị." Cậu thanh niên trực tiếp phủ nhận, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt: "Hừ, Dương Ánh Nguyệt kia chắc chắn đang cố tình chơi trò lạt mềm buộc chặt, muốn thu hút sự chú ý từ tôi thôi mà.
Sớm muộn gì cậu ta cũng bỏ cuộc, giống với trước đây dai dẳng bám lấy tôi thôi."
Trương Lạc Vĩ đinh ninh khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Cậu bạn cùng bàn thở dài một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm, than ngắn thở dài: "Thế thì cậu cứ tiếp tục ôm cái suy nghĩ ấy đi nhá.
Tôi nói trước, ráng mà sớm nhận ra, cẩn thận tới lúc mất thì hối hận chẳng kịp, ngồi đấy mà khóc."
Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ vẫn hoàn toàn bỏ ngoài tai, ung dung gác chân lên ghế, thái độ dường như đang vô cùng tự tin.
Cùng lúc đó, Triệu Mạc Ngôn từ phòng giáo viên trở về sau khi cậu được gọi lên giao vài nhiệm vụ, lẽo đẽo theo sau là Dương Ánh Nguyệt đang vừa cười vừa nhìn theo chàng trai trước mặt mình, cô chẳng hề để ý đến xung quanh, trong mắt chỉ tồn tại hình bóng duy nhất đó là Triệu Mạc Ngôn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trương Lạc Vĩ bất giác trong lòng nhộn nhạo, bởi lúc trước người con gái cũng từng theo sau cậu ta với thái độ cởi mở, nhiệt tình.
Bọn họ lướt qua Trương Lạc Vĩ một cách vô tình, chả thèm để ý chỉ mình cậu ta với gương mặt sa sầm.
Vừa ngồi xuống, Dương Ánh Nguyệt bắt đầu than thở, cô nàng phồng mồm trợn má, hậm hực trách yêu chàng trai đang ngồi bên cạnh: "Bạn học Triệu Mạc Ngôn à, lần sau cậu chậm chậm chút nhá, đừng cậy bản thân chân dài nên cố tình bước nhanh.
Mãi tôi mới đuổi kịp được đấy."
Cô nàng hứ một tiếng, tuy nhiên, ánh mắt vẫn luôn hướng về Triệu Mạc Ngôn.
"Biết rồi, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau." Chàng thiếu niên cúi mặt, vành tai đỏ ửng theo bản năng, lắp ba lắp bắp rặn ra từng chữ.
Vốn dĩ chả muốn như vậy, tuy nhiên, suốt dọc đường khi bắt gặp Dương Ánh Nguyệt thì đối phương cứ bô bô ở trước mặt mọi người mấy lời tán tỉnh bạo dạn, Triệu Mạc Ngôn vừa ngại vừa chẳng biết xử lý ra sao.
Nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn, Dương Ánh Nguyệt gật gù cầm lấy sách vở, vỗ ngực: "Thế mới đúng chuẩn chàng trai ga lăng chứ.
Bạn trai tôi ít nhất cũng nên thấu hiểu, tinh tế chút.
Triệu Mạc Ngôn, mấy chuyện vụng về tôi đảm bảo từ từ huấn luyện cậu thành công."
Trên khuôn mặt cô nàng viết rõ hai chữ tự tin, cô sảng khoái lật sách theo hành động người đang ngồi bên cạnh.
Lớp học khá trầm, chỉ có vài người, bởi mấy bạn học sinh ra ngoài chơi thể thao hết rồi, giờ thể dục nên gần như ai nấy đều tham gia hoạt động, chỉ cô cùng Triệu Mạc Ngôn trở về lớp nhân tiện ôn tập thêm một chút, tiết kiệm thời gian.
Đặc biệt, tối nay Dương Ánh Nguyệt còn định rủ crush ra ngoài chơi, học trước một lúc thì hai người càng có cơ hội ở cạnh nhau nhiều hơn.
Thanh âm khúc khích dội thẳng vào tai Triệu Mạc Ngôn.
"Dương Ánh Nguyệt!!!" Cậu vừa tức vừa ngại, hậm hực nhắc nhở, giọng nói hơi lớn: "Đã bảo tôi chả phải bạn trai cậu đâu, đừng ăn nói lung tung rồi cơ mà." Gương mặt Triệu Mạc Ngôn nhăn nhó, biểu cảm bên trên cực kỳ phong phú.
Người con gái chưa dám chọc cậu thanh niên giận, vội vàng gật đầu thỏa hiệp: "Rồi rồi tôi biết rồi, bạn học Triệu, cậu đừng giận mà, tôi chẳng nhắc tới những chuyện trong tương lai nữa."
Dương Ánh Nguyệt híp mắt.
Lúc bấy giờ, cô lẩm bẩm mấy câu: "Sớm muộn thì cũng ở bên nhau thôi, trêu chút cho cậu bớt ngại mà da mặt cậu vẫn mỏng dính à.
Về sau cần tìm biện pháp để Triệu Mạc Ngôn cứng cáp hơn mới được."
Cô chắc như đinh đóng cột rằng việc thu phục cậu bạn ngồi cùng bàn với mình rất nhanh sẽ đến thôi, dù bị đối phương nhiều lần nhắc nhở vì cái tội hay trêu chọc, thả thính, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt gần như mất sạch liêm sỉ rồi, mặt dày như thường, ngang nhiên cưa cẩm Triệu Mạc Ngôn.
"Cậu vừa nói cái gì đấy."
"Đâu đâu, tôi có nói gì đâu." Dương Ánh Nguyệt bị bắt thóp, ngay lập tức xua tay đánh trống lảng, hốt hoảng: "Chỉ đang bảo hiện tại tôi mang theo ít kẹo ngọt, định cho cậu nè."
Vừa nói, người con gái vừa cầm lấy cặp sách, rất nhanh đã lôi ra đống đồ ngọt mà bản thân mang theo, dúi vào tay Triệu Mạc Ngôn.
Dương Ánh Nguyệt tính dùng những hành động nhỏ nhặt mang theo sự quan tâm ấm áp dành cho Triệu Mạc Ngôn thay vì chỉ khua chiêng gõ trống, sưởi ấm trái tim cậu thì rất nhanh thôi chàng trai ấy cũng sẽ động lòng với Dương Ánh Nguyệt.
Nhìn mấy viên kẹo trên tay, lồng ngực Triệu Mạc Ngôn bất giác nhộn nhạo, cậu hoàn toàn nghe được tiếng trái tim mình đang đập rất nhanh, toàn thân căng cứng cúi đầu.
Đờ đẫn ra đó thì bị Dương Ánh Nguyệt huých vai nhắc nhở: "Bạn học Triệu, mau ăn đi còn gì nữa? Hay không thích đồ ngọt? Đừng nghĩ nhiều, ngon lắm, chả có hại cho sức khỏe đâu, thậm chí nó còn bổ sung lượng đường cần thiết cho chúng ta nữa.
À, cậu thích tôi đút đúng chứ? Vậy được rồi."
Nhanh như chớp, Dương Ánh Nguyệt cầm lấy mấy viên nằm trên tay Triệu Mạc Ngôn trong khi cậu chưa kịp ngăn cản, thuần thục bóc vỏ, trực tiếp đưa lên tận miệng đối phương.
Triệu Mạc Ngôn ngỏ ý mình tự làm được, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt lắc đầu, yêu cầu cậu há mồm.
Ai kia đành làm theo.
Viên kẹo vừa chạm vào đầu lưỡi, ngay lập tức một hương vị lạ thường lan tỏa trong khoang miệng chàng thiếu niên, cậu mím môi, tĩnh lặng cảm nhận từng mùi vì dường như mang tính chất gây nghiện ấy.
Thứ ngọt ngào lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, Triệu Mạc Ngôn chả biết hương thơm này là do thứ bản thân đang ngậm trong miệng hay do Dương Ánh Nguyệt lưu lại nữa.
Nhưng cậu biết, mình thích cảm giác này.
Nhất là khoảnh khắc ngón tay trắng nõn vừa chạm vào môi Triệu Mạc Ngôn, toàn thân cậu khi ấy như thể có một dòng điện cao áp chạy qua, dây thần kinh tê dại, tim đập thình thịch thình thịch.
Dương Ánh Nguyệt được ở gần crush, khoái chí trêu chọc: "Ăn kẹo bạn gái cậu đút ngon không? Nếu thích thì ngày nào tôi cũng phục vụ cậu tận nơi." Kèm theo là cái nháy mắt đầy mong chờ.
"Ngon." Triệu Mạc Ngôn trả lời theo bản năng, tuy nhiên, khi nghe được vế sau, cậu nhăn nhó phản biện: "Bạn gái thì tính lúc khác, đừng nhắc nữa."
Cảnh tượng rung rinh, mềm mại ấy người thường nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ, vui mừng thay Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn, bên cạnh đó, Trương Lạc Vĩ được thưởng thức trực tiếp như bị ai đó đấm thẳng vào mặt, trán nổi ba vạch đen, ghét cay ghét đắng chỉ muốn nhanh chân tách hai cô cậu đang ngồi đằng sau ra.
Dẫu vậy, Dương Ánh Nguyệt chả để tâm lắm, kéo tay áo anh chàng bên cạnh: "Triệu Mạc Ngôn, chiều học về cùng tôi qua đây chơi nhá."