Ước Hẹn Một Đời Vì Nhau

"Dương Ánh Nguyệt, chuyện giữa cậu và Bạc Uyển Như là sự thật?"

Sau khi bị trực tiếp chỉ trích đến từ hiệu trưởng trước học sinh toàn trường, ngay sau đó, Trương Lạc Vĩ, bạn trai Bạc Uyển Như đã tìm đến Dương Ánh Nguyệt với vẻ mặt nhăn nhó khó coi tra hỏi cô nàng về xích mích trong thời gian vừa qua. Dường như đối phương cảm thấy khó tin, ánh mắt dán chặt lên thân thể Dương Ánh Nguyệt, chờ đợi câu trả lời thốt ra từ miệng cô nàng.

Người con gái hất tay Trương Lạc Vĩ ra, nheo mắt quan sát, hừ lạnh một tiếng: "Cậu nghĩ thế nào thì tùy? Chẳng lẽ ngay cả đích thân hiệu trưởng ra mặt rồi cậu vẫn còn hoài nghi? Đây là đến bất bình thay Bạc Uyển Như? Nếu vậy thì Trương Lạc Vĩ, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng tới bệnh viện khám lại đôi mắt của mình giùm."

Đang yên đang lành bị cậu ta chắn đường, Dương Ánh Nguyệt phát quạo, nhất là khi đụng mặt Trương Lạc Vĩ, và cô còn chưa quên chính kẻ đang đứng ở phía đối diện là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc bản thân chịu cảnh tượng khó coi ấy. Và Dương Ánh Nguyệt đang nghi ngờ, phải chăng Trương Lạc Vĩ tới đây tìm cô để chất vấn nọ kia vì hại Bạc Uyển Như?

Nếu vậy thì cô cũng chẳng ngần ngại xử lý cậu ta đâu.

"Cậu nghĩ nhiều rồi. Thật ra tôi…" Trương Lạc Vĩ ngắc ngứ, mi tâm giật giật, lời ra đến miệng cứ như bị điều gì đó chắn ngang.

Chẳng để cho đối phương có cơ hội tiếp lời, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp mở miệng cắt ngang: "Đủ rồi. Tôi chả rảnh rỗi đến mức đứng đây nghe cậu nói vớ nói vẩn. Thời gian thừa tôi thà làm việc khác còn hơn. Với cả cảm phiền cậu từ nay về sau tránh xa Dương Ánh Nguyệt tôi ra một chút, đừng tới gần tôi. Tôi chưa muốn suốt ngày gặp chuyện vì bạn gái cậu đâu. Trương Lạc Vĩ, mong cậu quản tốt Bạc Uyển Như giùm, đừng để tôi điên lên thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng là đình chỉ học đâu."

Người con gái khoanh tay trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ, hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Thi đại học đến nơi rồi, Dương Ánh Nguyệt cần tập trung vào vấn đề quan trọng nhất để học cùng trường với Triệu Mạc Ngôn chứ chẳng rảnh rỗi đến mức cả ngày cứ phải giải quyết một đống phiền phức Trương Lạc Vĩ và Bạc Uyển Như gây ra cho mình.

Đảm bảo rằng nếu cô ta biết hôm nay bạn trai mình tới tìm Dương Ánh Nguyệt thì nhất định Bạc Uyển Như sẽ nổi điên lên, năm lần bảy lượt tìm cách hại cô lần nữa.

"Dương Ánh Nguyệt, cậu nói vậy là sao?" Trên đầu Trương Lạc Vĩ mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm, sự khó hiểu biểu hiện rõ ràng qua gương mặt nhăn nhó của cậu ta.

Gạt bỏ câu hỏi sang một bên, Dương Ánh Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt đáp trả: "Muốn biết tự tìm Bạc Uyển Như mà hỏi. Giờ thì yêu cầu cậu nhanh chóng tránh đường, tôi phải tới tìm bạn trai mình."

Đẩy Trương Lạc Vĩ ra, cô nàng ưỡn thẳng lưng tiến về phía trước, mặc xác sắc mặt Trương Lạc Vĩ đen kịt như đít nồi.

Chưa hết, sau khi Triệu Mạc Ngôn biết được việc cậu ta chưa chịu từ bỏ việc làm phiền Dương Ánh Nguyệt, chàng trai trực tiếp tới tìm Trương Lạc Vĩ, thái độ kiên quyết: "Bạn học Trương, đừng quên cậu đã có bạn gái rồi, nên lo cho người yêu cậu đi. Suốt ngày tới tìm bạn gái tôi làm gì? Tránh xa Dương Ánh Nguyệt ra, tôi nhịn cậu chẳng đồng nghĩa với việc cậu có quyền gây chuyện với cô ấy. Nếu cậu còn muốn tốt cho Dương Ánh Nguyệt thì đừng làm phiền người yêu tôi."

Từng là một chàng trai khép nép, kín tiếng, tránh xa mọi xung đột quanh mình, tuy nhiên, khi Dương Ánh Nguyệt gặp phải chuyện bất trắc, Triệu Mạc Ngôn cũng chả ngồi yên chứng kiến cô gái cậu thích, được bản thân nâng niu trong lòng bàn tay bị kẻ khác dở trò tính kế, Triệu Mạc Ngôn tự nhủ mình nhất định phải hành động. Bỏ qua tính khí khó chiều, ghen ghét của Bạc Uyển Như thì chính Trương Lạc Vĩ là một trong những nguyên nhân sâu xa hại Dương Ánh Nguyệt thiếu chút nữa mang theo nỗi oan khó rửa.

Giờ cậu ta vẫn ngang ngược tới tìm Dương Ánh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, Triệu Mạc Ngôn tự mắng đối phương là không biết xấu hổ.

"Triệu Mạc Ngôn, cậu có ý gì?" Trương Lạc Vĩ thắc mắc.

Dù vậy, chàng thiếu niên vẫn chẳng thèm nhiều lời với cậu ta, để Trương Lạc Vĩ tự mình tìm hiểu.

Khi Bạc Uyển Như trở về trường học sau khoảng thời gian bị đình chỉ, bạn bè ai nấy đều xa lánh cô ta, tránh như tránh tà. Trương Lạc Vĩ nhân cơ hội ấy tới tìm đối phương hỏi rõ mọi chuyện, cậu ta trong đầu đang tồn tại muôn vàn những thắc mắc khó lòng giải đáp.

Đứng trước Bạc Uyển Như, biểu cảm trên khuôn mặt Trương Lạc Vĩ lạnh như băng, khoanh tay trước ngực, trừng mắt: "Bạc Uyển Như, tốt nhất cô nên thành thật khai hết mọi chuyện, vì cớ gì cậu hại Dương Ánh Nguyệt? Tưởng trước đây thanh thuần, tuy nhiên, đúng thật tôi chẳng ngờ được con người thật của cô tâm cơ đến vậy."

"Tại sao? Trương Lạc Vĩ, anh còn có mặt mũi hỏi tôi câu này à?" Bạc Uyển Như gân cổ lên, đôi mắt chằng chịt những tia máu đỏ ửng, gầm gừ thành tiếng: "Tôi ngứa mắt Dương Ánh Nguyệt, muốn cô ta cút khỏi trường đấy. Sao nào? Anh cảm thấy xót cho cô ta khi bị tôi hại à? Trương Lạc Vĩ, hay là anh đang tiếc nuối Dương Ánh Nguyệt, trước kia cô ta theo đuổi anh, anh gạt sang một bên, còn giờ thì hối hận?"

Đối phương ngay lập tức á khẩu, nhất thời chưa thể thốt ra câu nào.

Bạc Uyển Như tiếp tục nói: "Tuy vậy, Trương Lạc Vĩ, anh đừng quên, hiện tại tôi mới chính là bạn gái anh. Bản chất tôi thật sự chính là thế đấy? Anh biết hiện tại cũng chưa muộn đâu. Một phần chính vì anh, ai kêu anh cứ mặt dày chạy theo Dương Ánh Nguyệt. Trương Lạc Vĩ, lần này anh đừng hòng thoái thác trách nhiệm, anh là nguyên nhân đấy."

Thiếu chút nữa cô ta đã bật cười thành tiếng, âm thanh ngập tràn oán hận. Dù bị phạt nhưng Bạc Uyển Như vẫn không hề cảm thấy hối hận trước những gì bản thân đã làm. Thậm chí cô ta còn thêm phần hận thù với Dương Ánh Nguyệt, muốn hoàn toàn triệt hạ đối phương là đằng khác.

"Cô đúng thật là điên rồi." Trương Lạc Vĩ buột miệng thốt ra một câu.

Hiện tại, cuối cùng cậu ta đã hiểu nguyên nhân cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn gằn giọng cảnh cáo mình tránh xa đối phương ra. Nguyên nhân chính là Bạc Uyển Như ghen tuông vô cớ, rồi làm loạn, tìm thời cơ gây hại đối với Dương Ánh Nguyệt.

Và Trương Lạc Vĩ đặc biệt cảm thấy hối hận khi phải hẹn hò với một kẻ ngoài mặt đáng yêu, tỏ vẻ ngây thơ nhưng trong bụng đầy tâm cơ, toan tính như Bạc Uyển Như. Thành thật một câu rằng, cô ta vô cùng đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới thôi là da gà trên người Trương Lạc Vĩ đã nổi đầy lên rồi.

Sắc mặt Bạc Uyển Như khó coi nay càng thêm khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ au: "Đúng đấy. Bạc Uyển Như tôi điên rồi. Thế thì sao? Trương Lạc Vĩ, anh làm gì được tôi à? Hay muốn vãn hồi mối quan hệ với Dương Ánh Nguyệt? Nằm mơ đi, bây giờ cô ta có Triệu Mạc Ngôn ở bên cạnh rồi, anh chẳng là cái thá gì hết đâu."

"Bạc Uyển Như, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, đừng nghĩ rằng ai cũng độc ác như mình." Trương Lạc Vĩ mặt mày khó coi, tuy nhiên, cậu ta vẫn đanh thép đáp trả: "Chúng ta chia tay đi Bạc Uyển Như. Tôi chẳng thể ở bên cạnh một kẻ thích hãm hại người khác như cô. Tôi cũng chả gánh nổi đâu, tự lo cho bản thân mình đi."

Kẻ đang đứng trước mặt Trương Lạc Vĩ bỗng chốc gầm lên: "Anh vừa nói gì cơ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui