Người quản lý thấy anh trịch thượng như thế thì vội vàng dùng khuỷu tay đẩy Tôn Dao một chút.
Tôn Dao hiểu ý của chị ta nên miễn cưỡng giơ tay ra, cố cong môi lên coi như là nở một nụ cười.
“Lần đầu gặp mặt, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Khi ấy Từ Kính Nam mới đưa tay ra nắm lấy tay cô, thái độ rất kiêu ngạo.
Tôn Dao thấy thế cũng chỉ cười nhạt.
Người quản lý gắng sức làm nóng bầu không khí.
“Chủ tịch Từ, tập đoàn của anh có người chuyên phụ trách công tác truyền thông nên có thể anh không biết, đây đã là lần thứ ba Tôn Dao đóng phim do tập đoàn các anh đầu tư rồi đấy.
Chúng tôi rất mong chờ lần hợp tác thứ tư của chúng ta.”
Khi có thể thoát khỏi người quản lý, Tôn Dao bực bội tới nỗi phải mượn rượu để giải hết cơn sầu.
Mạc Nhất Minh từng trêu chọc cô rằng cô là người không có số hưởng phúc.
Một bữa tiệc mừng linh đình như thế, rượu vang mấy chục nghìn một chai mà lại không vừa miệng cô.
Cuối cùng, Tôn Dao còn bảo nhân viên phục vụ mang hai chai rượu đế ra thì mới có thể uống một cách thỏa thuê.
Có điều cái tên què này lại chạy tới quấy rầy khoảng thời gian độc ẩm của cô…
Thảm dày cách âm rất tốt nên Tôn Dao hoàn toàn không nghe thấy tiếng bánh xe lăn, mãi cho đến khi chiếc xe lăn vòng qua cái bàn trước mặt cô.
Đây là phòng bên hông đại sảnh, ngoại trừ cô thì còn ai ăn no rửng mỡ chạy tới đây tìm kiếm sự yên tĩnh nữa chứ?
Tôn Dao chỉ nghiêng đầu qua nhìn, tâm trạng vui vẻ vì nhờ có men rượu trợ hứng bỗng lập tức tan biến.
Từ Kính Nam cau mày nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Đừng uống nữa.”
Trong trí nhớ của anh, cô chỉ cần uống một chút thôi là mặt đã đỏ bừng, còn bây giờ… uống cạn một bình rưỡi rượu đế mà mặt vẫn không đỏ, tim không đập nhanh, thậm chí khi anh đưa tay định giật lấy bình rượu của cô thì cô còn đủ nhanh nhẹn để tránh được.
Không chỉ nhanh nhẹn tránh được, cô còn đắc ý dốc nghiêng chai rượu qua, để cho rượu đổ lên đầy quần anh.
Sau đó, cô lập tức kêu lên một tiếng: “Ai da!”, rồi vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, khom người lau quần cho anh.
“Thật xin lỗi, xin lỗi anh.
Để tôi lau cho anh.”
Không hổ là diễn viên vừa giành được giải thưởng, diễn xuất rất giống thật.
Nếu khi sờ vào chân anh dưới ống quần, cô không cố tình nói một câu cay nghiệt thì anh đã tin là cô vô tình làm đổ rượu lên người anh thật.
“Thì ra anh Từ đeo chân giả à! Chân giả dính rượu thì chắc không có việc gì đâu nhỉ?”
Từ Kính Nam vẫn bình tĩnh nhìn vẻ mặt gây hấn của cô.
Rồi anh hôn cô, một cách bất ngờ.
Đúng vậy, sau bao nhiêu năm xa cách, anh lại hôn cô lần nữa.
Có điều lần này, thứ anh nhận được không phải là ánh mắt vừa dịu dàng như nước vừa ngây thơ ngơ ngác của cô mà là một cái tát nảy lửa khiến má Từ Kính Nam lập tức đỏ bừng lên.
Trong căn phòng rộng rãi và trống trải, âm thanh chát chúa ấy vang vọng rất lâu mới hoàn toàn biến mất.
Tôn Dao phủi mông đi mất.
Giờ khắc ấy, cả hai đã thể hiện rõ lập trường của mình: anh không chịu buông tha cho cô thì cô sẽ giày vò anh.
Rất công bằng, không ai nợ ai…
Tôn Dao luôn cảm thấy cuộc đời mình sẽ mãi mãi như thế này, một mặt hưởng thụ những nguồn lợi mà Từ Kính Nam mang đến, một mặt phỉ nhổ khinh bỉ chính mình nhưng không ngờ, có đôi khi chỉ cần một cái chớp mắt, mọi chuyện dâu bể biến hóa đã xảy ra.
Không biết làm cách nào mà Từ Kính Nam biết được chuyện Tầm Tầm là con trai của Từ Kính Diên, rồi nhanh chóng phái luật sư đến phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, đòi thương lượng quyền giám hộ Tầm Tầm.
Điều này khiến Tôn Dao rất hoảng hốt.
Cô vội vã trở về từ trường quay ngay trong đêm dù rằng trước nay cô chưa bao giờ đi tìm Từ Kính Nam.
Cô rất sợ lỡ mình về trễ một chút thôi là Từ Kính Nam sẽ mang thằng bé đi.
Anh ta hoàn toàn có thể làm ra những chuyện ác ôn như thế.
Tôn Dao biết mình tự tìm đến cửa thì chắc chắn không thể tránh khỏi một cuộc xung đột xảy ra.
Cô vốn cũng chẳng định ôn hòa đến tìm anh ta.
Nhưng khi quản gia của nhà họ Từ dẫn cô lên lầu hai, khi cô tự tay đẩy cánh cửa phòng anh ra thì gương mặt vốn đang hằm hằm sát khí kia lập tức trở nên cứng đờ.
Từ Kính Nam mặc một chiếc quần ngắn, để lộ bắp chân nhưng ống quần phía bên trái thì lại trống rỗng.
Cô từng hất rượu lên người anh, nhân cơ hội đó sờ chân anh, có lẽ khi ấy đã sờ trúng phần chân giả bằng kim loại.
Bây giờ đã khuya, có lẽ anh chuẩn bị đi ngủ nên mới tháo chân giả ra.
Tôn Dao ngây người trong khoảng năm giây, khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Từ Kính Nam thì mới hoàn hồn lại.
Cô đến đây là để gây chuyện chứ không phải đến để thương hại anh ta.
Nhưng không đợi Tôn Dao lên tiếng, Từ Kính Nam đã nói trước: “Xem ra việc luật sư xuất trận cũng có hiệu quả đấy chứ.”
Xem ra anh đã biết rất rõ ý định của cô hôm nay nên Tôn Dao cũng không ngại phải trở mặt với anh, dứt khoát nói: “Anh mà dám tranh giành quyền giám hộ với Nhậm Tư Đồ thì tôi sẽ dám cho đăng những “chuyện tốt” của Từ Kính Diên năm xưa lên báo.
Dám tranh giành quyền giám hộ với người bị hại một cách trắng trợn, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì nhỉ.
Nếu nhà họ Từ các người có thể chịu được sự mất mát như thế thì anh cứ việc bảo luật sư đến quấy rầy Nhậm Tư Đồ lần nữa.”
Bất kể anh có chịu sự uy hiếp của Tôn Dao hay không thì cô cũng đã bày tỏ lập trường của mình.
Không đợi Từ Kính Nam lên tiếng, quản gia đã đẩy cửa bước vào, nói với anh: “Anh Từ, đã đến giờ…”
Quản gia còn chưa nói xong, Từ Kính Nam đã xua tay ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa, quản gia đành gật đầu rồi đi ra ngoài.
Từ Kính Nam cũng đanh mặt lại, bắt đầu ra lệnh đuổi khách: “Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói tiếp.”
Tôn Dao “hừ” lạnh.
“Ngày mai? Anh không sợ để tới mai là tôi sẽ giũ toàn bộ chuyện này ra để tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Từ vốn được cho là gia tộc từ thiện bác ái à?”
Có lẽ anh đã bị cô chọc giận nên mặt mày lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
“Em có biết hậu quả sau khi làm thế không?”
“Anh ấy à, em trai anh đã chết rồi, nhà họ Từ bây giờ chỉ còn lại một tên què là anh, anh có thể dùng thứ gì để uy hiếp tôi được chứ?” Tôn Dao khinh miệt liếc nhìn chân anh.
“Còn nữa, Từ Kính Nam, tôi nói cho anh biết.
Đừng tưởng anh mất một cái chân là ân oán giữa chúng ta đã chấm hết.
Những gì anh nợ tôi, cả đời này anh trả cũng không hết đâu.”
Từ Kính Nam lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên hoảng hốt dời mắt đi, quát lớn về phía cửa: “Bác Tống, tiễn khách!”
Quản gia nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn về phía Từ Kính Nam.
Sau khi được sự đồng ý ngầm của Từ Kính Nam, ông ta mới đi về phía Tôn Dao.
“Cô à, mời cô ra khỏi đây.”
Quản gia bây giờ đã không còn là quản gia mà Tôn Dao biết trước đây.
Tôn Dao cũng từng loáng thoáng nghe, rằng không lâu sau khi cô xảy ra chuyện, toàn bộ người làm, người giúp việc trong nhà họ Từ đều bị sa thải.
Nhà họ Từ làm như thế chẳng qua là vì cảm thấy chuyện này rất mát mặt nên tự lừa dối mình, thay toàn bộ người làm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ, ngay cả Từ Kính Nam cũng làm chuyện tự lừa mình dối người như vậy, Tôn Dao cảm thấy mình đã đánh giá anh quá cao.
“Nói không lại thì đuổi tôi đi.
Họ Từ kia, bây giờ anh chỉ còn chút bản lĩnh ấy thôi sao?”
Tôn Dao hùng hổ chửi mắng trong khi bị quản gia kéo ra khỏi phòng, dẫn xuống lầu, đuổi ra khỏi cổng của căn biệt thự.
Thấy mình sắp bị đuổi ra khỏi cánh cổng sắt ngoài vườn hoa, nhất thời cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức mà vung mạnh tay một cái, ông quản gia bốn mươi mấy tuổi khỏe mạnh đã bị cô đẩy ngã ra đất, đau đến nỗi không bò dậy được.
Lúc ấy, Tôn Dao không hề cảm thấy áy náy, chỉ lo cắm đầu chạy ngược trở lại.
Hôm nay cô không buộc được anh thu lại thư ủy quyền luật sư thì tuyệt đối chưa chịu thôi.
Nhưng Tôn Dao không ngờ được rằng, khi cô xông vào phòng ngủ của anh thì lại nhìn thấy cảnh ấy…
Từ Kính Nam đang nhọc nhằn chống tay lên bàn làm việc, sắc mặt tái mét.
Thấy cô đột nhiên quay trở lại, anh ngẩn ra trong giây lát nhưng không nghĩ gì nhiều, chỉ lên tiếng hỏi cô: “Bác Tống đâu?”
Tôn Dao như hóa đá.
“… Anh… bị sao thế?”
Từ Kính Nam không còn hơi sức trả lời cô.
Anh chộp lấy đôi nạng gác bên cạnh giường, khập khiễng đi lướt qua người cô, bước thẳng về phía gian phòng bên cạnh.
Khi Tôn Dao đuổi theo sang phòng bên thì nhìn thấy anh đang mở một ngăn tủ, trong đó có mấy lọ thuốc, nhưng tay của anh đã run lên bần bật, vừa định mở nắp thì lọ thuốc đã bị anh làm rơi xuống đất.
Từ Kính Nam đầm đìa mồ hôi, nhất thời không chống vững cây nạng nên lập tức ngã nhào xuống đất.
Tôn Dao chưa từng nhìn thấy anh thê thảm đến thế, như thể cô đang nhìn thấy một người xa lạ vậy.
Mãi đến khi anh cố gắng đứng lên nhưng cuối cùng lại bị ngã xuống sàn lần nữa thì Tôn Dao mới hoàn hồn lại, chạy tới trước.
Thuốc trong ngăn tủ bị anh lục lọi làm đổ lung tung, Nhậm Tư Đồ đành phải hỏi: “Nhiều thuốc thế này, rốt cuộc anh định uống lọ nào? Còn nữa, uống mấy viên?”
Cả người Từ Kính Nam toàn là mồ hôi, lưng áo cũng đã ướt đẫm, đau đến nỗi không thể nói thành lời.
Những cái nhãn dán trên lọ thuốc toàn là tiếng Anh, Tôn Dao hoàn toàn không hiểu nên đành cầm đại mấy lọ lên, lấy mỗi lọ một viên rồi nhét vào miệng anh.
“Tôi đi lấy nước.” Tôn Dao nói xong thì đứng dậy, định đi ra ngoài.
Nhưng cô bị anh kéo lại.
Anh dùng chút sức lực sau cùng, không chịu buông tay.
“Đừng đi… đừng… đi!”.