Trịnh Thanh Sơn rũ mí mắt, đôi mắt dài, khi cụp xuống có thể che giấu tất cả cảm xúc. Anh nói, mình còn nhớ rõ nhiều chuyện thời cao trung, đặc biệt là lần anh ra tay cứu một bạn học nữ vào ngày đầu tiên nhập học.
Trần Kiêu đương nhiên cũng nhớ rõ chuyện này, nghe Trịnh Thanh Sơn nói vậy liền nhẹ nhàng khen ngợi: “Đúng là công dân gương mẫu”.
Trịnh Thanh Sơn cười gật đầu, “Lúc đó anh cũng cảm thấy mình giống một siêu anh hùng đại diện chính nghĩa."
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi dù tính tình lãnh đạm đến đâu cũng đều phải trải qua quãng thời gian trưởng thành, Trịnh Thanh Sơn không phải ngoại lệ.
Ngoài sự việc lần đó, điều mà anh nhớ rõ tiếp theo là giai đoạn bạn học truyền tay nhau viết lưu bút. Trịnh Thanh Sơn không thích làm những việc vô bổ này, nhưng trên bàn của anh luôn có rất nhiều sổ tay được các bạn học không quen gửi đến.
Anh không có nhiều tình cảm thân thiết với bạn học, cảm thấy rất phiền. Sau đó, dưới sự xúc tác của Ninh Tưởng, anh lần lượt mang trả tất cả sổ tay cho chính chủ, không quên nói lời xin lỗi.
Bẵng đi mấy ngày, trên bàn đột nhiên xuất hiện một cuốn sổ lưu bút, anh hỏi Lưu Ly Ly và mấy người xung quanh nhưng không ai biết cuốn sổ này do ai mang đến. Anh thậm chí không thể biết là sổ của ai để trả lại. Vì vậy, Trịnh Thanh Sơn tạm thời để sang một bên, vô tình, cuốn sổ bị Lưu Ly Ly mở ra, bên trong trắng trơn.
Lưu Ly Ly nói rằng điều này chứng tỏ mối quan hệ của chủ nhân cuốn sổ với các bạn học quá kém, không ai muốn để lại lời chúc.
Trần Kiêu nghe thấy, trong miệng có cảm giác đắng ngắt.
Lưu Ly Ly lúc đó nói không sai. Ngay cả Diệp Thải, người duy nhất có quan hệ tốt với Trần Kiêu cũng bỏ quên cô.
...................................................
Trần Kiêu cúi đầu, tiếp tục hỏi với cảm giác không chắc chắn: "Vậy là anh thương hại vì không có bạn học nào viết lưu bút cho em à?"
Đây cũng là kết luận mà cô đã phỏng đoán trong nhiều năm, cũng chỉ có kết luận này là hợp lý nhất.
Trịnh Thanh Sơn vội vàng lắc đầu.
"Không phải."
Trịnh Thanh Sơn nhớ lại lý do tại sao anh quyết định viết dòng chữ đó.
Quyển sổ kia trắng trơn, anh đột nhiên có thể cảm giác được chủ nhân cuốn sổ này khi đặt nó lên bàn anh có tâm tình gì: trống rỗng, vô lực.
Điều bạn học này muốn không phải là thông tin liên lạc hay những lời chúc phúc như "Mọi điều ước đều trở thành sự thật," điều người bạn này muốn có lẽ là một tia sáng xuyên qua màn sương mù trong trái tim mình.
Trịnh Thanh Sơn không biết bạn học đó là ai, nhưng cảm thấy khích lệ người đó kiên định với lý tưởng chính là điều cần thiết vào lúc này.
Thế là Trịnh Thanh Sơn viết câu đó.
Anh cũng không biết lời chúc đó có tác dụng gì hay không, cũng không còn băn khoăn việc chủ nhân cuốn sổ đó là ai. Mãi cho đến sau này, anh lờ mờ đoán được việc Trần Kiêu từng thích thầm mình, sau đó dựa vào bản tính của cô, anh mới chắc chắn lưu bút kia là của Trần Kiêu. Nhân cơ hội hôm nay, anh thử dò xét cô, không ngờ là sự thật.
Trần Kiêu đã ăn hơn nửa chén chè, nghe anh nói, cô chợt hiểu ra.
Khi đó, cô không hiểu tại sao mình lại đặt sổ lưu bút lên bàn của anh.
Hóa ra khi đó cô thật sự hoang mang, thật sự trống rỗng, muốn đuổi theo Trịnh Thanh Sơn vào đại học thủ đô, nếu không đuổi kịp, không biết tâm tình của thiếu nữ Trần Kiêu sẽ tồi tệ đến mức nào?
May thay, Trịnh Thanh Sơn đã cho cô một lời động viên.
Trần Kiêu cuối cùng cũng đã được như ý nguyện, xuyên qua màn sương mù, kiên định chọn con đường đi cho chính mình.
Tâm tình Trần Kiêu buông lỏng, đẩy chén lê về phía Trịnh Thanh Sơn: "Anh ăn đi kẻo nguội."
“Được.” Trịnh Thanh Sơn không thích ăn ngọt, nhưng dưới sự thúc giục của Trần Kiêu, anh vẫn xúc một muỗng bỏ vào miệng. Không ngọt, quả thật rất ngon. Trịnh Thanh Sơn thích thú ăn thêm vài miếng.
Trần Kiêu thấy anh cúi đầu, khóe môi cong lên dịu dàng. Cô liếc nhìn dòng chữ Trịnh Thanh Sơn viết, nghẹn ngào nói: “Trịnh Thanh Sơn, cảm ơn anh”.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Trịnh Thanh Sơn ở gần nên vẫn nghe thấy.
Chiếc thìa trong tay anh dừng lại, "Cảm ơn?"
“Cảm ơn anh đã quan tâm đ ến em trong khoảng thời gian này, cũng cảm ơn anh đã đưa em về huyện Bình An.” Cô mím môi, đặt thìa xuống, cười nhẹ: “Còn nữa, lời cảm ơn này là nói thay cho nhiều năm trước."
Trịnh Thanh Sơn bình tĩnh nhìn cô, "Xem ra lời chúc kia thật sự giúp được cho em một chút, cho nên anh sẽ nhận."
Ngồi giữa phố cổ tấp nập người qua lại, bóng lưng anh có chút gì đó nhẹ nhàng và kiềm chế hơn hồi trẻ.
Trần Kiêu ngước mắt lên, tựa như nhìn thấy Trịnh Thanh Sơn ngồi ở đây từ nhiều năm trước.
Trong lòng cô cảm động, nhưng cô biết rõ người trước mặt không phải là "bạch nguyệt quang" cô thầm yêu thuở thiếu nữ, mà là Trịnh Thanh Sơn bằng xương bằng thịt, với đầy đủ hỷ nộ ái ố.
Cả hai không nói gì thêm, ký ức của họ bây giờ đã khớp với nhau.
Trần Kiêu trả tiền phần ăn, vừa định đi, cô lại quay vào xé tờ giấy ghi chú trên tường bỏ vào túi.
Trịnh Thanh Sơn nhìn thấy hành động của cô nhưng không nói gì.
Anh giơ tay phải về phía cô.
Bàn tay rơi vào tầm mắt cô, Trần Kiêu chưa kịp hoàn hồn đã vô thức đặt tay trái lên đó.
Anh bình tĩnh nắm tay cô, ngón tay hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, nhiệt độ trong tay cô cũng làm đầu ngón tay anh ấm lên một chút.
"Đi thôi."
Từ những con đường cũ băng qua những con đường mới, cái cũ và cái mới nối liền nhau, như một cây cầu nối liền trời và đất.
Hai người đi tới quảng trường trung tâm.
Bên trong khu mua sắm sáng sủa hơn nhiều so với phố cổ, Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn bước vào cổng, xung quanh là những tấm bảng dán đầy bong bóng màu tím.
Bong bóng trên tấm xốp được dán thành hình trái tim thật lớn, màu sắc và hình dáng bắt mắt. Nhiều người đang xếp hàng phía trước, hình như chờ tham gia trò chơi phi tiêu, ném trúng một trái bóng bay sẽ được nhận một bó hoa hồng đỏ.
Trần Kiêu có chút khó hiểu: "Các trung tâm mua sắm đều làm những hoạt động này để thu hút khách hàng sao?"
Trịnh Thanh Sơn cũng nhìn thoáng qua, nhíu mày, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nói: "Chắc là nhân dịp Thất Tịch."
“Thất Tịch?” Trần Kiêu sửng sốt, nhìn lịch trên điện thoại, mới phát hiện đầu tháng tám là tết Thất Tịch, cách hôm nay bốn ngày. Nếu Trịnh Thanh Sơn không nhắc đến thì Trần Kiêu hoàn toàn không nhớ ra.
Nhưng mà, Trần Kiêu không dành nhiều thời gian cho ngày lễ tình nhân và các lễ hội khác nên cũng không quan tâm, liền dẫn Trịnh Thanh Sơn lên khu bán quần áo nam ở tầng ba.
Trịnh Thanh Sơn ít khi đi mua sắm quần áo, hầu hết đều nhờ trợ lý mua và giao đến tận nhà. Trần Kiêu bắt anh thử tới thử lui,Trịnh Thanh Sơn vẫn kiên nhẫn làm theo chỉ đạo của cô.
Sau đó, cô thanh toán hóa đơn. Đây là lần đầu tiên anh được phụ nữ trả tiền quần áo, cảm thấy hai tai nóng bừng. Kế tiếp là mua quần áo lót, Trịnh Thanh Sơn cản lại, không để Trần Kiêu bước vào cửa hàng.
Thật ra Trần Kiêu cũng là lần đầu tiên đi mua qu@n lót cho đàn ông, cô không rõ kích cỡ của Trịnh Thanh Sơn, hơn nữa da mặt lại mỏng nên ngại ngùng không dám đi vào cùng anh.
Trịnh Thanh Sơn, người vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh nay lại lộ ra chút ngượng ngùng, Trần Kiêu bỗng cảm thấy vui khi nhìn anh lúng túng.
Cô mỉm cười gật đầu, "Vâng."
Trịnh Thanh Sơn ép mình không nhìn cô nữa.
Trần Kiêu đợi ở ngoài cửa hàng một lúc, Trịnh Thanh Sơn đã nhanh chóng quay lại. Chuyến đi mua sắm của hai người kết thúc.
Trên đường, Trịnh Thanh Sơn tiễn Trần Kiêu về nhà, hỏi: “Trong tủ lạnh có sườn heo không?”
Trần Kiêu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Hình như không có."
"Để anh ghé chợ mua ít xương heo về nấu canh cho dì”.
Trần Kiêu nhìn xuống đường, "Được, vậy chúng ta đi chợ rau gần nhà em đi."
Đường vào chợ rau nhỏ hẹp, chạy xe vào hơi khó, thế là Trịnh Thanh Sơn đậu xe trước nhà, cùng Trần Kiêu đi bộ ra chợ.
Trịnh Thanh Sơn mua sườn heo và một số loại rau. Trần Kiêu thấy dưa hấu ngoài chợ vừa to vừa tươi nên mua một quả, Trịnh Thanh Sơn cũng rất tự nhiên giúp cô bê một trái dưa hấu.
Hoàng hôn hôm nay còn rực rỡ hơn ngày hôm qua.
Trịnh Thanh Sơn một tay xách rau, tay kia ôm một quả dưa hấu lớn. Trần Kiêu cũng phụ anh xách một ít thực phẩm.
Anh vào nhà cô, thay một chiếc áo phông rộng và quần soóc, cảm thấy rất thoải mái.
Trần Kiêu đang rửa rau dưới lầu, chuẩn bị cơm đưa vào bệnh viện.
Trịnh Thanh Sơn đi tới, rất tự nhiên tiếp nhận công việc trong tay cô, "Để anh làm cho."
"Mấy chuyện vặt này em làm được, để em phụ anh."
Trong khi Trịnh Thanh Sơn đang nấu canh, Trần Kiêu vào phòng, tìm thấy sổ lưu bút năm xưa. Giấy đã ố vàng, mở ra còn có mùi ẩm mốc.
Trần Kiêu mang mấy món đồ cũ ra ban công phơi. Làm xong tất cả những thứ này, cô ngồi trên ban công vẽ, cô đã hoàn thành phần tranh nền, hôm nay có thể tô màu.
Cô đặc biệt thích bức tranh này.
Cô thích hoàng hôn nơi này, thích mùi khói bếp dưới lầu, lại càng ngày càng thích huyện Bình An.
Khi cô bỏ tờ giấy ghi chú kia vào túi, trong lòng bỗng dậy lên cảm xúc mãnh liệt, có lẽ cô đã thích Trịnh Thanh Sơn nhiều hơn cô nghĩ.
Khi trời tối, Trịnh Thanh Sơn gọi cô xuống ăn cơm. Trần Kiêu vội chạy xuống, phụ anh dọn bàn cơm.
Nhà bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con, Trần Kiêu cẩn thận lắng nghe, cảm thấy tất cả những thứ này càng chân thực hơn trước.
Sau khi ăn tối với Trịnh Thanh Sơn, cô đến bệnh viện để đưa bữa tối cho ba mẹ.
Trịnh Thanh Sơn tiễn Trần Kiêu đến cổng bệnh viện rồi quay về khách sạn.
Trần Kiêu xuống xe với hộp cơm trên tay, Trịnh Thanh Sơn bất ngờ cũng đi theo.
Cô nhìn về phía anh: "Em vào đây."
“Anh biết.” Trịnh Thanh Sơn đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa bên tai cô, “Anh tiễn em tới khoa nội trú.”
Trần Kiêu lần này không từ chối.
Đi một đường, mùi bệnh viện theo gió đêm bay tới. Ban đêm không nóng như ban ngày, rất mát mẻ dễ chịu.
Hai người sánh bước bên nhau, rất nhanh đã đến sân lớn dưới lầu của khoa nội trú, Trần Kiêu chỉ vào ba chữ khoa nội trú, "Đến rồi."
“Trần Kiêu.” Trịnh Thanh Sơn gọi tên cô.
Cô nhìn sang, "Vâng?"
“Mùng bốn này em có muốn ra ngoài chơi Thất Tịch không?”
Trần Kiêu nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Thanh Sơn, cô ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, "Em chưa bao giờ nghĩ tới những ngày lễ như vậy."
Trịnh Thanh Sơn hiểu ý của Trần Kiêu.
Đôi môi mỏng của anh mím thành một dải mỏng, lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lùng xa cách, Trần Kiêu còn chưa kịp đồng ý, anh đã bước tới ôm cô. Cô đột nhiên va nhẹ vào người anh, liền nghe thấy âm thanh và giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ lồ ng ngực anh.
Trịnh Thanh Sơn nói: “Trần Kiêu, em có muốn cùng anh trải qua Thất Tịch không?”
Giọng nói phát ra từ lồ ng ngực, có chút rung động. Một vài người nhà của bệnh nhân đi ngang qua, nhìn thấy hai người ôm nhau nên đưa mắt nhìn.
Trần Kiêu đẩy anh ra, Trịnh Thanh Sơn vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, không có vẻ khó chịu vì sự phản kháng của cô.
Cô cụp mắt, nhìn bóng hai người hòa vào nhau dưới ánh đèn đường.
Cô nói: "Trịnh Thanh Sơn, em rất muốn."